"Chị, chẳng phải em đã nói rồi sao! Là lỗi của em! Không liên quan gì đến Nhã Kỳ! Tại sao chị lại làm như vậy!"
Giang Thần giận dữ hét lên với Giang Ly, mắt cậu rơm rớm nước.
"Nhã Kỳ, Nhã Kỳ, con không sao chứ?" Mẹ Giang vội vàng chạy đến, cau mày lướt mắt nhìn Giang Ly, hạ thấp giọng trách mắng:
"Có chuyện gì không thể để về nhà nói sao?"
Hả? Tôi? Tất cả là lỗi của tôi à?
Giang Ly không còn sức để phản bác, cô cảm thấy mình sắp ngã quỵ.
"Lục Hành, con bế Nhã Kỳ đến bệnh viện kiểm tra thêm đi."
Mẹ Giang nói với Trạm Lục Hành. Bà biết Giang Thần không đủ sức bế Nhã Kỳ.
Trạm Lục Hành không nói một lời, lập tức bế Lưu Nhã Kỳ lên, sải bước rời đi. Giang Thần đi theo sau anh.
Bạch Mộc Trạch đứng ở cửa, lặng lẽ chứng kiến tất cả.
"Mộc Trạch, chúng ta quay lại ăn cơm đi." Mẹ Giang cười nói với anh.
"Vâng, bác gái. Nhưng cháu muốn nói với Giang Ly vài câu."
Mẹ Giang thở dài, vẻ bất lực:
"Đừng lo cho nó, để nó tự suy nghĩ lại. Sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ!"
"Cháu sẽ quay lại ngay."
Mẹ Giang không nói thêm, quay về phòng riêng.
Bạch Mộc Trạch đến bên Giang Ly, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
"Em không khỏe à?"
Giang Ly không thể kìm được nữa, nước mắt tuôn trào, cô ngả vào lòng anh, giọng yếu ớt:
"Mộc Trạch ca, em chóng mặt quá... em khó chịu lắm"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3728622/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.