Kỳ Chính quỳ một chân xuống, đặt chân của Giang Ly lên đùi mình, lấy tăm bông thấm dung dịch sát trùng để lau vết thương.
“Cậu chuẩn bị đủ thứ thật đấy!” Giang Thần trêu chọc.
“Không phải sợ chị va vấp rồi lại làm liên lụy người khác sao?” Kỳ Chính vừa cười vừa đáp.
Giang Ly nhìn chàng trai trước mặt, lòng tràn đầy cảm động.
Kỳ Chính vừa chu đáo vừa tinh tế, lại biết cách chăm sóc người khác. So với Kỳ Chính, Giang Thần chỉ là một đứa trẻ chưa biết suy nghĩ chín chắn.
Trạm Lục Hành nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Giang Ly, bất giác quay mặt đi, đầy vẻ không hài lòng.
Lúc này, ở bên kia, Trạm Lục Hành nói với Lưu Nhã Kỳ:
“Trễ rồi, tôi đưa cô về nhà.”
“Vâng” Lưu Nhã Kỳ đỏ mặt, đưa tay vòng qua cổ Trạm Lục Hành, để mặc anh ôm ngang bế lên.
“Ê ê, em cũng đi nữa!” Giang Thần thấy vậy, lập tức bỏ lại Giang Ly, chạy theo sau Trạm Lục Hành.
Giang Ly ôm trán thở dài. Thằng em trai của cô đúng là ngốc đến đáng thương.
Xem ra, muốn Giang Thần chấp nhận sự thật và chia tay với Lưu Nhã Kỳ còn khó hơn cả việc cô ly hôn.
“Xong rồi.”
Kỳ Chính xử lý xong vết thương cho Giang Ly, còn cẩn thận xịt cồn sát khuẩn lên đôi dép của cô.
Giang Ly nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ khâm phục.
“Cậu sao mà khéo chăm người đến vậy?”
“Chị cả trong nhà mà, ba mẹ bận rộn, mọi việc chăm sóc em trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3728292/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.