“Giang Thần!” Giang Ly lao tới, nắm chặt lấy cánh tay cậu.
“Chị... chị đến đây làm gì?” Giang Thần ngạc nhiên nhìn chị gái.
Giang Ly quỳ nửa gối trước mặt cậu, đưa tay chạm lên gương mặt, giọng nghẹn ngào: “Em không sao chứ?”
Giang Thần lúng túng cúi đầu, lí nhí: “Em không sao.”
Giang Ly nghiêm giọng trách: “Nửa đêm không ngủ, em leo lên núi làm gì?”
“Tôi đoán cô là người nhà của Giang Thần?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng đen gần đó.
Giang Ly quay qua, cố gắng nhìn rõ bóng dáng người kia: “Tôi là chị gái của cậu ấy. Chào thầy!”
“Giang Thần đã kể với tôi, cậu ấy...
“Giang Thần!” Một giọng trong trẻo vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện. Lưu Nhã Kỳ từ đâu xông tới, đẩy người xung quanh ra.
“Nhã Kỳ.” Giang Thần lập tức đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn bóng dáng lao vào mình.
Lưu Nhã Kỳ nhào vào lòng Giang Thần, nước mắt rưng rưng: “Sao cậu lại ngốc thế này chứ!”
“Nhã Kỳ.” Giang Thần siết chặt cô trong vòng tay.
Giang Ly im lặng lùi lại vài bước, ánh mắt hơi chùng xuống.ioen
Cô nhận ra Lưu Nhã Kỳ, người đến sau cô tận 20 phút, còn đến muộn hơn cả một người từ ngoài trường như cô.
Theo sau Lưu Nhã Kỳ, một bóng dáng cao lớn lách qua đám đông.
Dù không nhìn rõ mặt, Giang Ly vẫn nhận ra ngay đó là Trạm Lục Hành.
Anh ta sao lại có mặt ở đây?!
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Lưu Nhã Kỳ gọi anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3728291/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.