Chu Mỹ Lệ thấy cô không nói gì, bên bờ cũng không ai nói giùm chị ta, van xin nói: "Tôi... sắp chết... chết vì rét, cô ... cô hãy tha... tha cho tôi đi."
Cô không muốn gây ra chuyện chết người. cho dù chị ta không xin tha cho mình, thì cô cũng không thật sự để chị ta ngâm năm phút.
Lúc này, đại đội trưởng Lý Ngọc Điền đến nói với cô: "Đã có hai phút rồi, chú thấy như vậy được rồi. Cho cô ấy nhận ra sai lầm là đạt được mục đích rồi."
Hạ Thanh Thanh gật đầu, nói với Chu Mỹ Lệ đang mong chờ: "Được rồi, đại đội trưởng đã nói giùm chị rồi, chị lên đi."
Chu Mỹ Lệ vội vàng từ trong nước bò lên, run rẩy lấy cầm áo bông trên đất mặc vào người.
"Nhanh về đi. Nhớ sau này làm việc gì phải suy nghĩ kỹ hậu quả." Lý Ngọc Điền nói.
Chu Mỹ Lệ bây giờ cũng không quan tâm người ta nhìn mình thế nào chỉ muốn về nhà, thay quần áo ướt trên người rồi trèo vào chăn ấm áp. Chị ta thật sự quá lạnh.
Chu Mỹ Lệ khóc suốt đường chạy về nhà, trong thôn không biết chuyện gì xảy ra, người già trẻ em đều rất tò mò? Có vài đứa trẻ tinh nghịch theo sau chị ta, đứng ở cổng nhà chị ta nhìn vào.
Ông bà ngoại nhìn thấy Chu Mỹ Lệ ướt sũng, lên tiếng quan tâm hỏi chị ta có chuyện gì?
Chu Mỹ Lệ trực tiếp vào phòng đóng cửa lại, cởi quần áo rồi trèo vào chăn. Nghĩ đến nhục nhã hôm nay, còn có ánh mắt lạnh lùng của Trương Văn Thanh khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-70-co-gai-xinh-dep-mang-theo-khong-gian-ga-cho-nguoi-dan-ong-tho-rap/4417851/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.