Nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt mẹ Giang tái xanh, còn bố Giang tức đến mức nói chẳng nên lời.
“Không thể chịu nổi nữa! Tôi phải sang nhà thằng hai tính sổ cho ra lẽ! Con nó gây tai nạn suýt mất mạng vợ mình thì chưa nói, giờ còn dám dọn sạch đồ trong nhà này đi như chỗ không người à?” Vừa dứt lời, ông đập mạnh tay xuống bàn, giận đến mức sắp xông ra khỏi cửa thì đúng lúc Lâm Phấn Phương bước vào.
“Ôi chao, anh cả, chị dâu về rồi à? Cũng lâu lắm rồi nhỉ!” Bà ta vừa nói vừa làm ra vẻ tươi cười.
“Vừa hay, tôi cũng đang định sang tìm hai người đấy.” Bố Giang nhíu mày, giọng nặng nề: “Hai người nhân lúc chúng tôi đi vắng mà tự tiện vào nhà tôi à? Nhìn xem, mấy người đã biến cái nhà này thành ra cái dạng gì rồi?”
“Đúng rồi, còn cái ghế massage và robot hút bụi của nhà tôi, sao lại dọn đi?” Mẹ Giang lạnh giọng hỏi.
Lâm Phấn Phương vẫn giữ nguyên bộ dạng kênh kiệu, đáp tỉnh queo: “Trời ơi, đều là người một nhà cả, tôi với ông Điền chỉ qua trông hộ thôi mà. Với lại, đồ nhà anh chị bỏ đó, ai biết là ai lấy đâu, nói vậy chẳng phải oan cho chúng tôi sao?”
Thực ra, bà ta đã bảo chồng dọn hết những thứ đáng tiền về nhà. Con trai bị tạm giữ, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, giờ lấy đồ của nhà anh cả coi như “bù đắp tổn thất” vậy.
“Thím hai, có lẽ thím chưa biết…” Giang Như Ý cất giọng lạnh nhạt: “Trong nhà tôi có gắn camera khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692038/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.