Lấy nhau được ba ngày, Phương Phương gọi điện thoại khóc lóc kể lể với tôi, bảo là thằng bé đã “làm đau” vợ của mình.
Tôi nghe mà nóng hết cả mặt, phải mất một lúc lâu mới cất tiếng an ủi: “Phương Phương, chuyện này không thể sốt ruột được đâu, cứ luyện thêm mấy lần nữa là sẽ được thôi.”
“Còn nữa, mấy loại chuyện như thế này về sau không được kể cho mẹ biết nữa, kể cả là bố của con cũng không thể kể, chỉ được kể với Lạp Sênh thôi, biết chưa?”
“Nhưng em ấy không thèm để ý tới con nữa, em ấy đi làm mất rồi.”
“Không có việc gì hết, buổi tối mà Lạp Sênh vẫn không để ý tới con thì con cứ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ giúp con xin lỗi.” Tôi nói.
Buổi tối, Phương Phương không gọi điện thoại tới cho tôi, tôi liền biết ngay là thằng bé đã làm hòa với Lạp Sênh rồi. Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cái mặt già này cuối cùng cũng đã có thể giữ gìn được rồi, nếu không thì tôi thật sự cũng chẳng biết phải nói chuyện này với Lạp Sênh như thế nào nữa.
Cứ thế nửa năm trôi qua, một lần Phương Phương về thăm nhà, tôi hỏi thằng bé dạo này thằng bé cùng với Lạp Sênh như thế nào rồi. Thằng bé nói tốt lắm. Tôi làm bộ lơ đãng hỏi một câu: “Thế buổi tối con có còn “làm đau” vợ của con nữa hay không?”
Phương Phương nhíu mày, bày ra vẻ mặt như sắp khóc: “Vợ con không cho con “đi vào”.”
“Tại sao lại như thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang/3221081/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.