Mẹ tôi đang làm cơm tối, trông thấy tôi vừa về đến nhà đã thở phì phà phì phò, liền hỏi tôi bị làm sao.
Tôi bực đến nỗi sưng sỉa hết cả mặt mày lên, tôi nói: “Anh ấy chê chân con xấu.”
Mẹ tôi bày ra vẻ mặt “mẹ cũng nghĩ như vậy đấy” rồi nói: “Bẳng vào hai cái chân như hai củ khoai nướng kia của con, nói xấu là còn đang khen con rồi đấy biết chưa hả?”
“…Mẹ, thật ra thì mẹ nhặt được con từ trong đống rác có phải không?” Tôi tựa người vào ghế sofa, cảm thấy bị tổn thương ghê gớm.
Mẹ tôi bước ra phòng bếp, vừa lau tay vừa nói: “Người ta chỉ là đang nói sự thật thôi mà. Tim con được làm từ thủy tinh đấy hở?”
Tôi không nói lại được mẹ, đành phải tiếp tục nằm giả chết trên ghế sofa.
“Ngồi dậy.” Mẹ tôi vỗ vỗ chân của tôi: “Mẹ có lời muốn nói với con đây.”
“Cái gì thế ạ?” Tôi ngồi thẳng người dậy.
“Con với vị Phương tiên sinh kia là nghiêm túc đấy à?” Mẹ tôi hỏi.
Tôi gật gật đầu, nói: “Con người của Phương tiên sinh tốt lắm mẹ ạ.”
“Con có biết là con đang yêu đương với một đứa trẻ con không hả?” Mẹ tôi hỏi.
Tôi không biết phải giải thích thế nào với mẹ tôi, đành phải nói: “Phương tiên sinh tốt lắm mà mẹ.”
“Hai đứa muốn ở bên nhau thì không phải chỉ cần tốt là đã đủ rồi đâu.” Mẹ tôi nói: “Bây giờ con hãy còn trẻ, con có thể sẽ cảm thấy cậu ấy giống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang/3221065/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.