- Anh bị bỏng nặng như thế này, mà vẫn còn dám nói là vẫn ổn sao? Dương Đổng Triệt, sở trường của anh là bịp bợm hả?
Dương Đổng Triệt không có cách nào, lau đi hết những giọt nước mắt trên mặt Ỷ Thanh Lan, khi mà cô vẫn còn chưa nín khóc.
Ỷ Thanh Lan kích động, liền quên luôn cả việc hiện, tại sức khỏe của Dương Đổng Triệt càng ngày càng yếu.
Mà vừa trách móc, lại vừa vươn tay đánh vào ngực hắn.
Vệ sĩ thấy vậy thì hốt hoảng, liền nhỏ giọng nhắc nhở.
- Thiếu Phu nhân, Thiếu gia hiện tại đang bị thương.
May mắn là Kha Tịch Tuyết là Bác sĩ.
Mặc dù cô chị họ này làm bên khoa phụ sản, nhưng ít nhiều vẫn biết cách sơ cứu vết thương bỏng.
Kha Tịch Tuyết lấy từ trong túi xách ra một cái kéo nhỏ, cắt bỏ lớp vải xung quanh vết thương của Dương Đổng Triệt.
Cẩn thận dùng nước suối trong chai, mà cô ta hay mang theo bên mình, rửa sạch vết thương cho hắn.
Rồi dùng băng gạc vô khuẩn, băng hai đầu gối của Dương Đổng Triệt lại.
Qua chuyện này, Kha Tịch Tuyết càng thêm chắc chắn, rằng Dương Đổng Triệt thật sự yêu thương Ỷ Thanh Lan thật lòng.
Xem ra, có Dương Đổng Triệt chăm sóc cho Ỷ Thanh Lan.
Sau này, cô ta cũng không cần phải lo lắng cho cô em họ này nữa rồi.
Bác Nghệ Bân đứng ở đó, chứng kiến Dương Đổng Triệt vì Ỷ Thanh Lan, mà có thể sẵn sàng hy sinh thân mình.
Bấy giờ, anh ta mới ngộ ra được một điều rằng, thứ tình cảm mà anh ta luôn nghĩ rằng, đó là tình yêu mà Bác Nghệ Bân dành cho Ỷ Thanh Lan.
Căn bản, không bằng một góc tình yêu mà Dương Đổng Triệt dành cho cô.
Thấy bản thân trở thành người thừa ở đây.
Bác Nghệ Bân liền lặng lẽ rời đi.
Dương Đổng Triệt bị Ỷ Thanh Lan dùng tay đánh vào ngực.
Hắn bắt đầu cảm thấy tức ngực, khó thở, rồi vừa ho vừa nói.
- Tôi... thật sự... không... khụ... không sao...!
Ỷ Thanh Lan bây giờ mới ý thức được, rằng bản thân vừa làm ra hành động quá kích.
Cô tỏ ra hốt hoảng, vội vàng dùng tay vuốt ngực cho Dương Đổng Triệt.
- Em xin lỗi! Anh có sao không?
Hắn khó khăn lắc đầu.
- Tôi... không sao!
Ý thức được sức lực của bản thân đang dần cạn kiệt.
Dương Đổng Triệt quay ra nói với Vương Duy.
- Chỉ xử lý những người có tội thôi. Mà đừng làm chết người. Khụ... Thanh Lan không muốn tôi phạm pháp.
Thều thào được thêm một câu, hắn trực tiếp ngất đi ở trong lòng của Vệ sĩ.
Ỷ Thanh Lan nhìn thấy cảnh này thì hết sức sợ hãi.
Cô lo lắng Dương Đổng Triệt sẽ không tỉnh lại nữa.
Cho nên, vừa khóc vừa lay lay cơ thể của hắn.
- Đổng Triệt, anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ mà.
Kha Tịch Tuyết nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Ỷ Thanh Lan.
Thì vội vàng vươn tay giữ tay cô lại, bình tĩnh khuyên nhủ.
- Em yên tâm! Cậu ấy chỉ là kiệt sức, nên nhất thời ngất đi mà thôi. Với lại, vừa rồi chị chẳng qua chỉ mới sơ cứu cho cậu ấy.
- Bây giờ, chúng ta phải mau chóng đưa Đổng Triệt đến bệnh viện. Để các Bác sĩ có chuyên môn khám chữa cho cậu ấy.
Ỷ Thanh Lan sau khi được chị họ của mình trấn an, thì cũng thôi làm loạn nữa.
Nhưng vẫn còn rất lo lắng cho Dương Đổng Triệt.
Vệ sĩ dưới sự chỉ đạo của Kha Tịch Tuyết, vội vàng cõng Dương Đổng Triệt ra ngoài.
Ỷ Thanh Lan tính đứng dậy để đi theo phía sau Dương Đổng Triệt.
Nhưng cô lại cảm thấy phần bụng dưới càng ngày càng đau, đũng quần lót càng ngày càng ướt át, khi chất nhầy tiết ra ngày một nhiều.
Ỷ Thanh Lan đưa tay ôm bụng bầu, suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
May mắn là có Kha Tịch Tuyết kịp thời đỡ lấy cơ thể cô, lo lắng hỏi.
- Thanh Lan, em sao vậy?
Sắc mặt của Ỷ Thanh Lan càng ngày càng tái đi, thắt lưng truyền đến từng cơn đau quằn quại, khiến cô khó chịu mà nhăn nhó mặt mày.
- Chị... bụng em... bụng em đau quá...!
Kha Tịch Tuyết nhẩm tính thời gian Ỷ Thanh Lan mang thai, rõ ràng là chưa đủ ngày để sinh con.
Cô ta trộm nghĩ, có lẽ nào... Ỷ Thanh Lan là sinh non hay không?
Nghĩ vậy, Kha Tịch Tuyết vội vàng hỏi cô.
- Em có cảm thấy buồn nôn, đau lưng và vùng bụng dưới, hạ thân có cảm giác ướt át hay không?
Ỷ Thanh Lan nghe chị họ của mình nói, lại đúng những triệu chứng mà cô đang gặp phải, thì yếu ớt gật đầu.
- Phải... phải rồi...!
Sau khi xác nhận được Ỷ Thanh Lan, thật sự đang có dấu hiệu chuyển dạ, sinh non.
Kha Tịch Tuyết vội nói với một Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt, đang đứng gần đấy.
- Thanh Lan sắp sinh rồi! Làm phiền cậu bế con bé xuống dưới giúp tôi.
- Thiếu Phu nhân, tôi xin mạn phép thất lễ!
Người Vệ sĩ kia theo phép tắc nói một câu với Ỷ Thanh Lan.
Rồi chủ động vươn hai tay bế bổng cơ thể của cô lên, bước đi thật nhanh ra ngoài.
Toàn bộ Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt rút đi gần hết.
Chỉ để lại Vương Duy cùng vài người, khống chế đám người bên phe Tán Đình Mặc.
Tán Đình Mặc nhìn Vương Duy, vội vàng hỏi.
- Tôi đã thả người rồi! Hiện tại, cậu đã có thể tha cho ba con tôi được chưa?
Cái tên Tán Đình Mặc này làm bao nhiêu chuyện xấu.
Bây giờ lại còn muốn xin tha à?
Đâu có dễ dàng như vậy.
- Chưa được. Mày phải xé bỏ tờ giấy chuyển nhượng tài sản, mà mày đã ép Thiếu gia nhà tao phải viết mới được.
Làm sao Vương Duy vừa rồi không có mặt ở đây, nhưng lại biết chuyện Tán Đình Mặc ép Dương Đổng Triệt, phải bàn giao lại tất cả tài sản của hắn cho anh ta?
Là bởi vì trước lúc Dương Đổng Triệt tới đây, đã thủ sẵn một chiếc tai nghe trong người, có kết nối với điện thoại của Vương Duy.
Mà chiếc tai nghe này là loại tai nghe ẩn, siêu nhỏ.
Vệ sĩ của Tán Đình Mặc dĩ nhiên là không thể tìm ra.
Trong khi bọn họ có lục soát người của Dương Đổng Triệt.
Bây giờ, đối với Tán Đình Mặc mà nói.
Tính mạng của anh ta quan trọng hơn tất cả!
Tán Đình Mặc vẫn còn muốn sống, nên ngoan ngoãn nghe lời Vương Duy, mà lấy tờ giấy vừa rồi Dương Đổng Triệt đã viết ra.
Trực tiếp xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, vứt xuống dưới sàn nhà.
- Cậu xem... tôi đã xé tờ giấy chuyển nhượng tài sản rồi! Như vậy đã được chưa?
Vương Duy từ tốn quan sát hành động của Tán Đình Mặc, rồi lại cong môi cười.
- Than đã không còn nóng nữa. Như vậy... mày quỳ xuống đống mảnh vỡ thủy tinh kia, rồi từ từ bò qua đây cho tao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]