Chương trước
Chương sau
Hả?

Vương Duy lại kêu Tán Đình Mặc anh ta quỳ xuống đống mảnh vỡ thủy tinh kia.

Rồi bò qua chỗ của cậu ta sao?

Không... Tán Đình Mặc không muốn.

Anh ta cũng biết đau chứ.

Bây giờ, chỉ cần quỳ hai đầu gối xuống mảnh nhọn thủy tinh kia.

Thì cạnh sắc lập tức xuyên phá lớp quần Âu của Tán Đình Mặc, mà chọc thủng cả lớp da thịt ở đầu gối.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, là Tán Đình Mặc đã phải rùng mình vì sợ rồi.

Chứ đừng có nói là phải chống hai tay, xuống bề mặt sàn nhà, trải đầy mảnh vụn thủy tinh, rồi bò đến chỗ của Vương Duy.

Bịch một cái!

Tán Đình Mặc vội vàng quỳ xuống sàn nhà, nhưng không phải chỗ được trải thủy tinh.

Nhìn Vương Duy mà khẩn khoản cầu xin.

- Tôi sai rồi! Cầu xin cậu...! Nếu như phải bò qua chỗ mảnh vỡ thủy tinh kia, tôi thật sự sẽ chết mất...!

Vương Duy nhìn bộ dạng yếu đuối như đàn bà của Tán Đình Mặc, không có một chút động lòng, lại lạnh lùng nói.

- Không muốn bò qua đống mảnh vỡ thủy tinh kia chứ gì? Mày biết đau. Vậy Thiếu gia của tao không biết chắc?

Vương Duy nghiêm khắc nhấn mạnh từng từ.

- Bây giờ, tao cho mày hai sự lựa chọn. Hoặc là bò qua đống thủy tinh kia, hoặc là chết.

Tán Đình Mặc nghe nhắc tới cái chết thì liền đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run lên bần bật.

- Cậu ơi...! Tôi lỡ dại! Tôi thật sự biết sai rồi! Mong cậu niệm tình đây là lần đầu, mà tha cho tôi một lần.

Vương Duy đến giờ phút này, thật sự là lười phải tiếp tục tranh luận với con người này.

Cậu ta không nói gì nữa, mà chỉ liếc mắt ra hiệu cho một tên Vệ sĩ khác.

Người này hiểu ý của Vương Duy, liền bước tới gần nhặt lên khẩu súng mà Tán Đình Mặc vừa vứt xuống sàn nhà, mà dí vào đầu anh ta.

Lớn tiếng ra lệnh.

- Tốc độ lên.

Tán Đình Mặc liếc mắt nhìn lòng súng, đang kề sát bên thái dương của mình, khó khăn nuốt một ngụm khí lạnh.

Mặc dù rất không tình nguyện làm theo yêu cầu của Vương Duy.

Nhưng đến giờ phút này, thì Tán Đình Mặc không còn lựa chọn nào khác.

Anh ta luống cuống bò dậy, nhắm mắt nhắm mũi chạy đến, quỳ xuống đống mảnh vỡ thủy tinh.

Ba của Tán Đình Mặc rất muốn lên tiếng, cầu xin thay cho con trai của mình.

Nhưng khẩu súng trong tay của Vương Duy, lúc nào cũng sẵn sàng bắn chết ông ta.

Khiến ông ta không dám hé răng nửa lời.

Vả lại, nhìn thấy thái độ cương quyết của Vương Duy.

Ông ta cho dù có lên tiếng cầu xin thì cũng vô ích.

Hiện tại, ông ta chỉ có thể nhắm mắt nhìn sang hướng khác.

Để không phải nhìn thấy con trai của mình đi vào chỗ chết.

Vệ sĩ của Tán Đình Mặc chuẩn bị toàn là mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn.

Ngay cả khi anh ta có lớp quần dày dặn bảo vệ, cũng không thể ngăn cản được những mảnh nhọn đâm xuyên qua vải vóc, mà cắm vào lớp da thịt của Tán Đình Mặc.

Máu tươi rất nhanh liền tứa ra, thấm ướt một mảng lớn của lớp quần Âu.

Một cảm giác đau đớn len lỏi đến từng tế bào, khiến Tán Đình Mặc nhịn không được mà chảy cả nước mắt.

Cũng giống như Dương Đổng Triệt ban nãy.

Tán Đình Mặc cũng chịu không nổi cảm giác thống khổ này, mà kêu gào thảm thiết.

- A... a... a...!

Nếu sớm biết sẽ đau như vậy, thì Tán Đình Mặc đã không nghĩ ra mấy trò điên rồ như thế này rồi.

Giờ đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Nhưng không may mắn như Dương Đổng Triệt.

Giờ này, chẳng có ai có thể cứu Tán Đình Mặc, thoát khỏi cảnh bị đày đọa như thế này cả.

Tên Vệ sĩ của Dương Đổng đứng phía sau, nhìn thấy bộ dạng lề mề, chậm chạp của Tán Đình Mặc thì liền không hài lòng.

Lại nghiêm giọng thúc giục Tán Đình Mặc.

- Bò nhanh lên! Mày câu giờ hơi lâu rồi đấy.

Tán Đình Mặc bây giờ, dù muốn hay không thì vẫn phải ngoan ngoãn đặt hai tay xuống nền thủy tinh.

Mặc cho những mảnh vỡ cứa đứt từng mảng da thịt ở lòng bàn tay, chậm rãi bò về phía trước.

Theo tiến trình di chuyển của Tán Đình Mặc.

Mỗi nơi anh ta đi qua, đều để lại những giọt máu tươi, bám lên những mảnh thủy tinh đầy màu sắc.

Về sau, do chảy quá nhiều máu.

Chưa bò về đến đích, thì Tán Đình Mặc đã trực tiếp nằm xuống đống thủy tinh mà ngất lịm đi.

Vương Duy cũng coi như đã trả thù thay cho Thiếu gia nhà mình.

Cậu ta cất súng vào trong túi áo.

Đồng thời, cũng thả ba của Tán Đình Mặc ra.

Nhìn tới anh em Trần Duẫn mà nói.

- Chúng mày tự đưa Tán Đình Mặc đến bệnh viện, cũng như đưa người thân của mình về nhà đi nhé!

- Lần này tao tha. Lần sau, nếu còn dám mạo phạm đến Thiếu gia nhà tao, thì chúng mày cứ chuẩn bị sẵn quan tài đi là vừa rồi đấy.

Dứt lời, Vương Duy lập tức dẫn theo người của mình rời khỏi ngôi nhà hoang.

Cậu ta đương nhiên không sợ đám người này báo Cảnh sát, tố cáo cậu ta bắt cóc người khác.

Bởi vì, chính đám người Tán Đình Mặc cũng đang phạm pháp rồi.

[...]

Bởi vì, cả Ỷ Thanh Lan và Dương Đổng Triệt, đều đang ở trong tình trạng không ổn định.

Cho nên, Kha Tịch Tuyết phân phó Vệ sĩ, cho cô và hắn mỗi người lên một xe.

Để nếu như trong quá trình chuyển dạ, Ỷ Thanh Lan có gặp vấn đề gì.

Thì cô ta còn có một không gian rộng rãi, để sơ cứu cho em họ của mình.

Ỷ Thanh Lan đang có dấu hiệu sinh non.

Dương Đổng Triệt thì không biết tình hình vết thương có nghiêm trọng hay không.

Mà đường về trung tâm thành phố còn quá xa, nên Kha Tịch Tuyết kêu Vệ sĩ đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất.

Ngồi trong xe, Ỷ Thanh Lan có vẻ đã đỡ đau hơn ban nãy.

Nhưng bởi vì phải vật lộn cả ngày với đám người Trần Duẫn, nên trông cô phờ phạc hơn hẳn.

Khuôn mặt của Ỷ Thanh Lan vô cùng nhợt nhạt, phần trán đổ đầy mồ hôi.

Toàn thân như mất hết sức lực, mà dựa dẫm vào người của Kha Tịch Tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.