Bởi vì đi vội, cho nên Phó Kiến Đằng cũng không mang theo thứ gì.
Nhưng mà thôi không sao, đợi ra nước ngoài mua đồ mới cũng được.
Anh ta cũng đâu có thiếu tiền.
Ỷ Thanh Lan mang vẻ mặt vô hồn, toàn thân giống như bị mất hết sức lực, mềm yếu dựa người vào cửa xe hơi.
Tuy ngoài mặt cô không thể hiện gì, nhưng Phó Kiến Đằng làm sao mà biết được, trong lòng Ỷ Thanh Lan bây giờ vẫn đang nghĩ đủ mọi cách, hòng có thể thoát ra khỏi anh ta.
Ngay cả khi muốn tránh mặt Dương Đổng Triệt, Ỷ Thanh Lan cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ rời khỏi Đại Lục, để ra nước ngoài định cư.
Ba của đứa bé trong bụng cô ở đây.
Tất cả người thân của cô cũng đều ở đây.
Làm sao Ỷ Thanh Lan có thể cam tâm, tình nguyện đi cùng một người đàn ông, mà mình hoàn toàn không có một chút tình cảm.
Rồi sống bên cạnh một kẻ bệnh hoạn, giống như Phó Kiến Đằng cả đời chứ?
Cho dù là nhìn chính diện hay góc nghiêng, thì Ỷ Thanh Lan trông vẫn rất giống mẹ anh ta.
Giống đến mức nếu như đem cô đặt chung một chỗ với mẹ của Phó Kiến Đằng, sợ rằng sẽ không thể phân biệt được.
Cô đẹp, mẹ anh ta cũng rất đẹp!
Phó Kiến Đằng ước gì mẹ anh ta vẫn còn sống.
Như vậy, bà ấy sẽ dạy dỗ anh ta lên người.
Còn Phó Kiến Đằng sẽ được thừa hưởng, trọn vẹn tình yêu thương của mẹ.
Như thế, có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475808/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.