Cũng bởi vì bụng bầu càng ngày càng lớn.
Mà đường đi phía trước không chỉ có nhiều sỏi đá, và những lùm cây vô cùng rậm rạp.
Mà còn tối đen như mực.
Bản thân Ỷ Thanh Lan lại không có đèn pin, nên không có cách nào đi nhanh được.
Cô không thông thuộc địa hình ở đây, chỉ có thể mang theo nỗi sợ vô hình, mà liều mạng chạy về phía trước.
Lại không biết bản thân rốt cuộc đang đi đâu.
Bỗng nhiên, có một luồng sáng yếu ớt rọi vào tảng đá trước mặt, rồi chiếu thẳng vào mắt Ỷ Thanh Lan.
Ý thức được phía sau có người, cô giật mình hoảng sợ vì nghĩ rằng rất có thể là Phó Kiến Đằng đang đuổi theo.
Làm cho một chân mang giày búp bê, đang bước lên chỗ có nhiều đá lại còn dốc bị hụt.
Khiến cả người chao đảo ngã ngửa về phía sau.
- A...!
Đang trong lúc nghĩ rằng bản thân sẽ té nhào xuống đất, đầu mà chẳng may đập vào hòn đá nào thì chỉ có nước chết, mà đứa bé trong bụng sợ còn không giữ được.
Thì cô lại cảm nhận được cơ thể của mình, đang dựa vào một cơ thể khác đang đứng phía sau.
Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại trong tay Vệ sĩ, khiến Ỷ Thanh Lan nhìn rõ khuôn mặt, người đang ôm mình vào trong lòng.
Không ai khác mà chính là Phó Kiến Đằng.
Nghĩ đến chuyện bản thân vừa tìm đường chạy trốn khỏi anh ta, trong lòng cô càng thêm hoảng sợ tột độ.
Luống cuống muốn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475809/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.