Nghe Phó Kiến Đằng nói, Ỷ Thanh Lan gần như không tin vào tai mình. Sao bây giờ có thể đã gần 12 giờ đêm rồi chứ?
Cô vội vàng cầm điện thoại từ trong túi xách ra, với ý định sẽ tự mình xem giờ.
Nhưng lại phát hiện điện thoại của mình bị sập nguồn.
Không phải chứ?
Sao cứ tới lúc có chuyện, là điện thoại của cô lại không sử dụng được thế này?
- Bây giờ... thật sự đã muộn như vậy rồi sao anh?
Loay hoay một hồi vẫn không thể mở nguồn điện thoại lên, cô quay ra hỏi lại Phó Kiến Đằng.
Với hy vọng sẽ nghe được câu trả lời, khiến cô bớt bất an hơn.
Giờ này Dương Đổng Triệt có thể đã trở về nhà rồi.
Không thấy cô có mặt ở nhà, hắn không biết chừng đang làm loạn lên cũng nên.
Mặc dù có tới 90% Ỷ Thanh Lan chắc chắn lần này trở về, cô tuyệt đối sống không yên với hắn, nhưng cô lại không thể không về.
- Tôi đùa em làm gì chứ?
Phó Kiến Đằng chợt bật cười trước câu hỏi của cô.
Nhưng... anh ta rất nhanh đã phát hiện, biểu cảm lo lắng hiện hữu trên gương mặt nhỏ nhắn, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.
- Em sao vậy? Có chuyện gì sao?
Cô căn bản còn không nhớ số điện thoại của Dương Đổng Triệt để mà gọi về.
Nhìn ra ngoài đường không thấy có nổi một chiếc xe chạy qua, Ỷ Thanh Lan đành bất lực mà đồng ý để Phó Kiến Đằng đưa về.
Còn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475725/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.