Cô bị giật mình vì câu hỏi của Dương Đổng Triệt.
Tại sao hắn lại tự nhiên đề cập tới Phó Kiến Đằng?
Lại còn phán đoán rất chuẩn xác, chuyện anh ta cứu cô từ tay của Tán Đình Mặc.
Vừa rồi, cô về nhà được vài phút thì hắn cũng về tới.
Chẳng lẽ... lúc Phó Kiến Đằng đưa cô về, đã bị hắn nhìn thấy?
- Triệt, anh đừng hiểu lầm! Em...
Ỷ Thanh Lan vừa lúng túng lại vừa sợ hãi.
Dựa vào tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không tin chuyện cô bị bắt có,rồi được Phó Kiến Đằng cứu giúp.
Nhưng theo phản xạ tự nhiên, cô vẫn muốn thanh minh với hắn.
Dương Đổng Triệt căn bản không cho cô cơ hội giải thích.
Hắn lại tiến thêm một bước, cúi đầu ghé sát vào mặt cô.
Trên môi vẫn là nụ cười như ma quỷ, khiến người khác cảm nhận được khí lạnh bao trùm ấy.
- Suỵt! Cô đi đến giờ này mới về, chắc là được Phó Kiến Đằng cho ăn no rồi phải không?
- Nhưng tôi còn chưa dùng bữa tối. Có phải đã đến lúc, cô nên hầu hạ tôi dùng bữa tối rồi hay không?
Hắn đặt một ngón tay lên môi mỏng, ra hiệu cho cô im lặng để hắn nói.
Đợi đến khi hắn dứt lời, thì không để cho cô kịp có cơ hội hoảng hốt.
Đã liền vươn một tay đặt ở phần sau gáy của Ỷ Thanh Lan, đẩy cô cùng đi về phía cầu thang hướng lên lầu.
Người làm trong nhà nhìn thấy hắn, có phát sinh hành động thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475726/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.