Bảo Ngọc đưa đồ vừa mua được cho bạn thân, gương mặt thoáng chút vui:
"Cũng may anh hai chu đáo, đúng là có rất nhiều thứ cần thiết nha ".
Cô vừa nói vừa nắm lấy cửa xe sau rồi mở ra, nhưng nó chẳng hề di chuyển, gương mặt đang vui chuyển sang giận.
Bảo Ngọc vòng sang chỗ của Hoàng Cảnh Nghiên, hắn đã hạ cửa kính xe xuống từ bao giờ, giọng nói chất vấn vang lên:
"Anh làm vậy là có ý gì? Mở cửa cho em! ".
Hắn liếc nhìn em gái mình, chậm rãi phun ra một câu:
"Tự bắt xe về đi ".
"Hở? Anh bị gì vậy, uống lộn thuốc rồi sao? ".
Hoàng Cảnh Nghiên nhếch môi cười nhẹ, trước khi lái xe rời đi đã ném cho em gái mình một câu:
"Dù sao thì anh chỉ là kẻ khốn nạn, làm thế này cũng đâu có gì sai ".
Nhìn chiếc xe chạy đi, Lưu Bảo Ngọc mắt chữ O mồm chữ A, hệt như mụ điên bất chấp hình tượng mà gào thét ngoài đường:
"Cái tên anh trai điên khùng này, bi bệnh à? ".
Mắng chửi sướng miệng một lúc, cô mệt mỏi thở dồn dập, đi ở trên đường rồi lẩm nhẩm:
"Đúng là thần kinh, đồ khốn nạ… ".
"??? ".
Ủa, gì thế?
Hình như có gì đó kỳ kỳ.
Càng nghĩ thì gương mặt của Lưu Bảo Ngọc càng thêm đặc sắc, cô nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, thản thốt mà thét:
"Khốn nạn??? ".
Gì vậy nè? Đừng có nói là… là là là, chẳng lẽ… trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3377388/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.