Vũ Hinh ngửi thấy mùi cồn trong bệnh viện thì bụng dạ cồn cào, hệt như uống bia và rượu cùng lúc, dạ dày không nhịn được mà đảo lộn cả lên, nếu như còn không rời khỏi đây thì có khả năng sẽ ói mất.
Vì không thể chịu đựng được nữa, cô liền hối thúc Bảo Ngọc rời đi.
Ở trước cổng bệnh viện, Lưu Bảo Ngọc dìu bạn thân đang tái xanh mặt mày đi từng bước đầy khó nhọc, lúc này Vũ Hinh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như vừa mới chơi tàu lượn siêu tốc khi đang đói, cảm giác khó tả bằng lời này kèm thêm những suy nghĩ đầy phức tạp khiến cho cô thực sự sắp khóc đến nơi.
Đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, môi thì tái đi.
Không được!
Hắn đã có hôn ước, nếu như biết được chuyện này thì sẽ phải làm thế nào?
Liệu hắn có bắt ép cô phá bỏ?
Cô từ nhỏ đến bây giờ chưa từng có một gia đình trọn vẹn, lúc nghĩ bản thân khổ tận cam lai thì lại lần nữa phải đối mặt với rắc rối.
Đang chẳng biết nên làm gì thì Lưu Bảo Ngọc đã nhỏ giọng bên tai:
"Đi thôi, tạm thời chúng ta về căn hộ của cậu nghỉ ngơi trước, lúc này cậu không được nghĩ ngợi nhiều, bác sĩ đã nói làm như thế không tốt cho đứa bé ".
Vũ Hinh nghe thấy thế cũng giảm phần nào căng thẳng, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ở cách đó không xa và nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của người đàn ông đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3377003/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.