\- Chúng ta có thể nói chuyện không?
Cô đang đi thì bị ai đó dùng tay giữ lại, cô quay người ra nhìn thì được một phen hết hồn hết vía, mở to đôi mắt ra mà nhìn xem có đúng là người đó không.
\- Ơ....
Cô ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, thì Văn Thành che chiếc ô lên để tránh ánh nắng mặt trời dọi vào khuôn mặt xinh xắn của cô.
\- Em có thể dành chút thời gian cho anh được không?
\- A...em xin lỗi, em chào anh, được được chứ, giờ em cũng không bận gì.
Người đàn ông lịch thiệp này thật sự là chồng cô sao, anh ấy còn có khuôn mặt này khi gặp cô ư, mà cũng phải anh ấy đâu nhận ra cô là vợ mình.
Cô đi theo Văn Thành lên xe, đột nhiên anh ấy vòng tay qua người cô theo phản xạ cô tránh mặt đi, Văn Thành nhìn thấy biểu cảm tránh né này có chút đáng yêu liền phì cười, nụ cười cô chưa từng thấy trước đây, nó rạng rỡ ấm áp biết mấy trống ngực cô vang lên đến thịch một cái, tâm trí cô bị nhiễu loạn mà cứ nhìn ngây ngốc.
\- Anh chỉ là đeo dây an toàn cho em thôi.
Cô bị lời nói của Văn Thành làm cho sực tỉnh, bối rối quay mặt sang chỗ khác.
\- E..em cảm ơn.
Văn Thành đưa cô đến một quán cafe phong cách cổ điển, hai người đi vào gọi đồ rồi ngồi xuống bàn nói chuyện.
\- Lần trước không đưa được em về, lần này nhất định em phải mời anh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046796/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.