Buổi chiều cô không có bận việc lắm, ngồi thảnh thơi ăn hoa quả, theo đuổi cái nghề này cũng bao nhiêu năm dần dần cũng bắt đầu hết yêu nghề rồi.
Cô suy nghĩ, có khi nào mình nên đổi nghề không nhỉ, nhưng đổi rồi thì làm nghề gì bây giờ, cô chợt nhớ ra trong đầu là trước đây hình như mình có học gì đó, cô nhổm người lên vỗ cái đét vào đùi ánh mắt sáng lấp lánh.
\- A...đúng rồi trước mình có học thiết kế nội thất, mà thôi nếu mình có tài thì đã không phải làm nghề này kiếm sống rồi...haizzzz...
Cô chống tay lên mặt bàn thở dài thườn thượt, từ phía ngoài cửa phòng cô cứ thập thò một tên nào đó rất khả nghi, cô đứng lên đi về phía hắn xem xét.
\- Anh tìm ai vậy?
\- À có người gửi hoa đến địa chỉ này nhưng lại không đề tên hay số điện thoại nên tôi không biết người nhận là ai, cô kí nhận giúp tôi với.
\- Không, tôi không kí đâu, lỡ như khủng bố hay gì thì sao.
\- Chị này cẩn thận thế trên đây có đề tên người gửi nè, chị hỏi xem ai trong công ty có quen người nào tên là Tống Văn Thành không, ở bên công ty JG gửi qua.
Nghe đến tên chồng mình cô giật thót, anh ấy tại sao lại gửi hoa đến đây, không lẽ có tình nhân khác của anh ấy trong công ty này ư.
Cô kí nhận rồi đem bó hoa đặt lên bàn, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào nó.
Phi Vũ từ phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046797/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.