Văn Thành thấy cô nhất quyết từ chối thì cũng đành quay vô lăng trở lại công ty cô, lúc cô xuống xe anh còn cẩn thận che ô để khỏi dính nước mưa vào người.
Vì từ lúc xơ cứu vết bỏng trên tay cô thì trời bắt đầu mưa phun lại có chút lạnh, người cô hơi run lên vì mặc áo mỏng, hình như thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa rồi, hoặc là do trời đêm hôm nay biến đổi mà lạnh hơn hẳn mọi khi.
Văn Thành cởi chiếc áo vest khoác lên người cô.
\- Em mặc tạm áo của anh vào cho đỡ lạnh, vì đi xe máy nên không thể mặc mỏng manh thế được.
Cô thẩn thơ người nhìn anh, có thật là cái sự ấm áp này toát ra người đàn ông thường xuyên bên cạnh mình không vậy, cô có hơi không quen, bao năm nay sống chung anh ấy chưa từng quan tâm cô nửa điều, mà cũng phải hiện tại anh ấy đâu biết rằng đó là vợ mình, cô cười trừ rồi từ chối chiếc áo bỏ lại trên tay anh.
\- Không cần đâu em có áo khoác lúc sáng mang đi, mà muộn rồi anh nên về thôi.
Văn Thành miễn cưỡng nhận lại áo rồi lên xe đi về.
\- Vậy anh về trước nhé.
Cô gật đầu từ tốn, rồi trở lại chỗ để xe, nhưng quả thật cô hôm nay đen hết đường về.
Trời đã muộn nên bảo vệ công ty đã đóng cửa nhà để xe luôn rồi, lững thững quay lại đường lớn, cô lẩm bẩm một mình.
\- Đen đến thế là cùng, lại phải bắt xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046793/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.