Lúc cô đang xỏ giày chuẩn bị đi làm thì Văn Thành đứng từ phía sau hỏi.
\- Chiều hôm nay em có thể về sớm không?
Cô ngơ ngác nhìn, rồi cũng quay lại trả lời.
\- Nếu có việc bận em có thể xin về.
\- Vậy chiều hai giờ anh đến đón em, hôm nay ông nội tổ chức mừng thọ bảo chúng ta tới.
Nếu anh ấy đến thì sẽ bại lộ mất, cô xua xua tay từ chối.
\- Không cần làm phiền anh đâu, em có thể tự đến được.
Văn Thành hơi cau mày, cô ấy sao lại khách sáo với anh như vậy, nhưng rồi anh cũng lạnh lùng quay mặt đi vào trong nhà.
\- Thôi được, tùy em.
Tùy em. Tùy em.
Hai chữ đó cứ văng vẳng bên tai cô như người thì thầm, cái sự lạnh lùng này mới đúng là Văn Thành mà cô nhìn thấy, còn Văn Thành ấm áp kia vốn dĩ hoàn toàn không bao giờ thuộc về cô.
Lấy lại tinh thần hít một hơi rồi cười thật tươi cô đi ra ngoài cổng, Văn Thành đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng cô.
\- Cô ấy vẫn cứ phòng bị với mình như thế.
Anh nhấp một ngụm cafe rồi lại đặt xuống tay mình, cảm giác ấm nóng từ thân ly lan toả ra bàn tay khiến anh hơi bực bội trong người.
\- Cafe ai pha vậy, uống cũng thật không nuốt nổi.
Cô bắt xe búyt đến công ty, chưa cần xin phép thì đã có thông báo hôm nay cô giãn lịch làm việc cả chiều được nghỉ.
Vậy là ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046791/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.