Cô không biết trả lời sao nữa, chuyện này đâu phải mình cô muốn là được, không có ai giải vây, cô cười trừ trả lời cho xong chuyện.
\- Bọn con cũng đang cố gắng.
\- Ừm, cũng cưới nhau được bốn năm năm nay rồi, em con cưới chồng đã có cháu hai tuổi rồi, thỉnh thoảng nó đưa cháu về bố lại nghĩ đến Văn Thành, cứ suy nghĩ không biết bao giờ thì có cháu bế bồng, mấy người trong nhà cũng hỏi thế con dâu đã có tin gì chưa.
Quả thật bậc làm cha mẹ ai cũng muốn vậy, không ít thì nhiều cũng muốn có một đứa cháu cho vui cửa vui nhà, vả lại còn khoe khoang với họ hàng.
Cô cũng rất áp lực trước câu nói của bố chồng, nhưng phần lớn là bất lực không thể làm gì hơn ngoài câu an ủi cho ông nhẹ lòng.
Người cô cũng đã ráo mồ hôi, bên trên nhà gọi vọng xuống.
\- Ăn cơm thôi.
Cô cùng bố chồng đi lên nhà, lúc đi qua bàn ngồi của mấy ông con trai cô đột nhiên bị kéo lại.
\- Con ngồi bên cạnh Văn Thành đi.
Là bố chồng, ông ấy muốn cô ngồi xuống ghế bên cạnh anh ấy.
Không thể không ngồi, cô kéo chiếc ghế ra rồi cũng đàng nhắm mắt mà ngồi xuống, Văn Thành không tỏ ra khó chịu gì ngược lại còn đẩy một chiếc bát sạch về phía cô.
Cô nhận lấy bát rồi bắt đầu bữa tiệc mừng thọ, Ông nội có đứng lên nói vài câu khai tiệc.
\- Hôm nay là mừng thọ 70 của ông già này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046788/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.