Cô lảo đảo bước đi dưới sảnh bệnh viện, hai mắt phía trước mông lung vô định, mọi thứ đối với cô lúc này thật huyễn hoặc.
Liệu đây có phải giấc mơ không? Cô đưa tay lên tát vào mặt mình cái đét, rồi cười ngây ngốc.
\- Không phải mơ, tất nhiên là không phải mơ rồi.
Cô trở về nhà với tâm lí bất ổn, cô không khóc, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn ra những vệt xanh đỏ của ánh đèn đường phía xa xăm phản chiếu lại, cô không thể trách số phận vì nếu như không có bước ngoặt đó cô không thể sống thêm vài tháng như hiện tại.
Có khi cỏ trên mộ cô đã vượt quá đầu gối từ lâu rồi, chỉ là cô vẫn luyến tiếc cuộc sống hiện tại còn quá nhiều thứ để làm, còn quá nhiều thứ cô chưa trải nghiệm hết.
Gió lạnh luồn qua lan can cửa sổ phả vào người, cô co rúm hai chân lên chiếc ghế tựa, căn phòng âm u mù mịt, cảm xúc hỗn độn ảnh hưởng đến sự lưu thông của mạch máu, tim cô truyền đến từng cơn nhoi nhói.
Bệnh viện bọn họ cũng tận lực rồi, trên vai cô còn gánh vác cuộc sống của người khác, nếu có kiếp sau cô ước bản thân không phải sống hộ nữa mà được sống chân chính với bản thân mình, có tình yêu của riêng mình.
Cầm trong tay lọ thuốc ngủ, cô đưa lên tầm mắt, hay là làm một liều cho êm ái không phải trải qua cơn đau đớn đến chết đi ấy.
Cô lại cười tự giễu, ném lọ thuốc lăn lóc sang một bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046741/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.