\- Tưởng tao sẽ tha thứ cho mày sau khi phá hoại cuộc sống của tao sao? Mơ đi. Con mẹ nó.
Cô ta không cần biết bên trong có thứ gì, vả lại cô ta chắc mẩn một điều đó không phải là tiền hay vàng bạc gì, con bé đó nghèo kiết xác không dám vác mặt về nhà, sống vật vờ ở đâu đó thì làm gì có mà bồi thường cho cô ta
Bây giờ chỉ có ông chủ của cái ngôi nhà này là còn moi móc được, dẫu sao cô ta cũng không thể chịu thiệt như thế được.
Trời xâm xẩm tối, Văn Thành tan sở đánh xe về nhà, hôm nay công việc khá bận bịu nên anh muốn về nhà ngủ luôn, nhưng cứ nghĩ đến chạm mặt cô ta thì lại mất hứng, chẳng nhẽ là ra khách sạn ngủ, nhưng bản thân anh là chủ ngôi nhà này, việc gì phải làm thế.
Đứng hồi lâu ở cánh cổng mạ đồng, Văn Thành xoay người một mạch lên xe đi thẳng hôm nay thôi, anh không muốn thấy mặt cô ta, mặc kệ cô ta muốn nháo đến đâu thì nháo.
Lần trước chuyện hai bên gia đình gặp mặt anh đã hoãn đi hoãn lại vì bận công việc, còn đợt công tác liên hoàn không ngừng nghỉ khiến anh chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi.
Cô ta vẫn ở lì nhà anh, đòi nằng nặc mười phần trăm cổ phần, cô ta nghĩ anh sẽ hai tay dâng lên cho cô ta sao? Nào có chuyện đó, cô ta không muốn đưa ra luật pháp vì sợ thiệt, sợ không lấy được nhiều tiền không được ăn sung mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046736/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.