Sau khi ăn xong một bát cháo, nhìn nhìn đồng hồ cũng đã sắp 8h, côlấy mũ lông vào áo khoác mặc vào, cầm lấy cái ô ở góc nhà, mở cửa ra.Ngoài cửa rõ ràng treo một đôi túi nhựa bao bì của siêu thị, một túithật to đựng đầy đồ.”
Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, xoay người đem gói to đẩy ra, sau đómới chậm rãi khóa cửa lại. Một chân hoàn toàn không thể động đậy muốn đi được phải huy động rất nhiều sức lực, khi xuống được dưới lầu cơ hồ côđã mồ hôi đầm đìa.
Ước chừng là khoảng thời gian đi làm, cho nên người trên đường đềuvội vã nhốn nháo. Cô bước từng bước lại từng bước, cuối cùng cũng đi đến tiệm tạp hóa chỗ góc đường. Thời điểm này, mỗi người đều có di động,ngay cả điện thoại công cộng cơ hồ sắp trở thành di tích lịch sử. Cả con phố cũng chỉ có cửa hàng này có một trạm điện thoại công cộng.
Gọi điện thoại cho Mạnh Tĩnh, nói rõ tình huống. Mạnh Tĩnh liên tụcgật đầu nói không sao, còn dặn dò riêng: “Liên Trăn, thương tích này tuy nhỏ mà không nhỏ, em cố gắng dưỡng thương. Nếu không tạo thành di chứng thì có phiền toái lớn, về sau người phải chịu khổ là chính mình thôi.”Còn nói: “Chuyện trong cửa hàng em không phải lo lắng, tình huống của em thuộc loại tai nạn lao động. Chị sẽ báo lên tổng công ty xem có đượcphí tai nạn lao động không. Nhớ kỹ nha, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Liên Trăn nói: “Vâng, cảm ơn cửa hàng trưởng.” Sau khi cúp máy, trong lòng dâng lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961534/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.