Tuyết cứ đứt quãng vài ngày lại rơi xuống. Cả thế giới đều là là mộtmàu trắng xóa. Liên Trăn mỗi ngày cứ theo lẽ thường đứng chờ xe buýt, vì sợ muộn, nên sáng sớm cô đều đi đến sớm hơn 1 tiếng.”
Có đôi khi cô ở trong xe ngơ ngác cách một tầng cửa kính nhìn mộtngười lại một người qua đường, một chếc xe lại một chiếc xe . . . .Nhiều người cùng xe qua đường như vậy, vô luận là tại thành phố này cóphòng ở hay không, có nhà hay không, tóm lại là vẫn có người ở một nơinào đó chờ bọn họ. Cho nên bọn họ bất kể là đi quãng đường rất xa, thờitiết có bao nhiêu giá rét, nơi sâu trong đáy lòng vẫn là ấm áp.
Thế nhưng, còn cô, chỉ có một mình cô, cái gì đều không có. Rất nhiều thời điểm, vô luận cô ở trong phòng trọ hay là ở chỗ làm, cô luôn luôncảm thấy một mình cô đơn đứng ở giữa cánh đồng bát ngát không bờ bến,bốn phía đều một mảnh tối đen. Cho dù cô có hét đến cỡ nào, kêu như thếnào, đều không có một ai đáp lại cô.
Mấy ngày tuyết lớn liên tục, mấy người trong cửa hàng đều xin nghỉphép. Mạnh Tĩnh ngại ngùng nhìn Liên Trăn nói: “Em vất vả rồi. Trời rétđậm như vậy, chị hướng công ty xin cấp phí đi lại ngày tuyết lớn. Nếuthật sự không bắt được xe buýt, em liền đi taxi đi. Tình huống đặc biệt, chị sẽ trả tiền phí cho em.”
Mạnh Tĩnh còn nói thêm: “Liên Trăn — mấy ngày nay nhân viên thực sựkhông đủ, em xem có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961536/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.