Ngày hôm sau tốc độ đính cườm của Liên Trăn đã tiến bộ rất nhiều sovới ngày đầu tiên. Bản thân cô cũng đắm chìm trong công việc thủ côngnày. Thời điểm cửa nhà vang lên tiếng đập cửa cô nhìn đồng hồ, tưởng làchị Linh lại đến đây kiểm tra quần áo trước khi mang hàng đi giao. Nhảyra mở cửa, lập tức thất thần, thế nhưng vẫn là Diệp Anh Chương. Anh tađúng là chưa từ bỏ ý định.”
Phản ứng đầu tiên của cô chính là đóng sầm cửa lại, nhưng mà một cánh tay rắn chắc của anh đã đỡ lấy, cửa làm thế nào cũng không thể đóng lại được. Cô lạnh lùng ngẩng đầu, nói: “Cảnh sát Diệp, tôi nghĩ cùng làngười thì nghe đều sẽ hiểu được tiếng người. Rốt cuộc anh muốn thế nàomới bằng lòng buông tha cho tôi, không đến dây dưa với tôi nữa?”
Diệp Anh Chương tựa hồ cũng không để ý, nghe thấy cô nói những điềunày, chỉ nói: “Liên Trăn, tôi vội tới đây mang đồ ăn cho em.”
Lưng Liên Trăn cứng ngắc lại, giọng lạnh lùng nói: “Tôi nói tôi không cần. Những gì anh đưa tới tôi chưa từng có nếm qua, trước kia không ăn, về sau cũng tuyệt đối sẽ không ăn! Tôi cho dù đói chết cũng sẽ không ăn bất kỳ thứ gì của anh!”
Khi cô nói những lời này, ánh mắt đều thẳng tắp nhìn vào mắt anh, ánh mắt tĩnh lặng như nước, không có một tia dao động. Diệp Anh Chương lầnđầu tiên biết, ánh mắt của cô cư nhiên cũng có thể lợi hại đến vậy. Chotới bây giờ Liên Trăn kia, chưa bao giờ như thế. Hứa Liên Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961532/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.