Cô rùng mình quặn vẹo thắt lưng dưới sự tập kích của khoái cảm, lại như đang hùa theo cử chỉ không thể tiết chế của người đàn ông.
Phốc phốc!
Người đàn ông không nói lời nào nhưng bên dưới lớp váy lại không ngừng truyền đến âm thanh ám muội khi ngón tay thon dài của hắn không ngừng đâm chọt vào nơi tư mật của người con gái, tư thái như muôn dập nồi dìm thuyền khiến người ta rùng cả mình.
“A ư… Thầy ơi…”
Tiếng ngân nga của người con gái không ngừng truyền vào tai, đánh bay chút lí trí còn sót lại của người đàn ông.
Reng reng reng!
Nhưng ngay lúc đó một âm thanh như đòi mạng đã ầm ĩ vang lên, cắt qua căn phòng.
“Ưm!!”
Cả hai người đều bị dọa cho giật nãy mình. Bản thân Tô Kinh Hạ bị hành động lúc giật mình của Lục Ngạn chọc cho giật nảy lên, sau đó mềm oặt trên vai hắn, há miệng thở hổn hển vì cao trào.
Lục Ngạn im lặng thở hắt ra mấy cái dưới tiếng kêu vẫn dai dẳng không chịu ngừng kia rồi mới bực bội buông Tô Kinh Hạ xuống giường, đi tìm nguồn cơn đã phá hoại chuyện tốt của hắn. Dự cảm nói cho hắn biết đối tượng bên kia điện thoại nhất định có thù sâu nặng với hắn.
Quả nhiên… Đợi hắn tìm được điện thoại của Tô Kinh Hạ, Lục Ngạn nhìn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, lòng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
“Mẹ em gọi.”
“…”
Tô Kinh Hạ nghe hắn nghiến răng chèo chẹo, mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3550002/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.