Nhan Noãn nói như vậy, nhiều ít có pha chút giận dỗi hoặc trêu đùa.
Cũng không ngờ Úc Thiên Phi lại thật sự vì vậy mà không vui. Thằng nhãi này khó chịu một cách hiếm thấy, lẩm bẩm uống hết hai lon bia, trong lúc uống hầu như không nói được mấy câu với Nhan Noãn.
Sau khi bỏ số bia còn dư vào tủ lạnh, anh cố tình chạy đến trước mặt Nhan Noãn vươn vai, lầm bầm trong miệng: "Chán thật, hết hứng rồi."
Nhan Noãn định mặc kệ anh, lại sợ người này làm trò mà không đạt được kết quả sẽ không chịu thôi, chỉ có thể kiên trì tiếp lời: "Thế nào mới không chán?"
Úc Thiên Phi ngồi xuống bên cậu, nhìn bên kia như là vô tình nói: "Trước kia ngay cả ăn cơm tối có trứng hai lòng đỏ cậu cũng chạy tới kể cho tôi nghe."
Nhan Noãn dở khóc dở cười: "Đây là chuyện thuở nào rồi."
"Dù sao thì cái gì cậu cũng kể với tôi." Úc Thiên Phi nói: "Lớn rồi, không còn đáng yêu nữa."
"Không hẳn." Nhan Noãn nói điều không nên nói: "Tôi đi du học đâu có thông báo với cậu."
Nói xong, cả căn phòng im bặt.
Úc Thiên Phi nghiêng mắt nhìn cậu một lúc, đứng lên, vào nhà vệ sinh. Một lát sau, Nhan Noãn nghe tiếng nước chảy rào rào qua cánh cửa chưa được đóng lại.
"Cậu đang làm gì thế?" Cậu bất an hỏi.
"Rửa mặt." Lúc Úc Thiên Phi đi ra khuôn mặt ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước: "Rồi ngủ."
Nhan Noãn nhìn đồng hồ: "Bây giờ vẫn còn sớm."
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2851281/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.