"Tôi thấy phòng chứa đồ của cậu bị thừa, không có đồ đạc gì, vậy rất dễ đóng bụi, cũng không tiện quét dọn." Lúc ăn cơm tối, Úc Thiên Phi mặt dày nhận xét bố cục nhà Nhan Noãn: "Thu dọn nó xíu, sửa lại là hoàn toàn có thể thêm một phòng ngủ."
"Thu dọn xíu? Dọn chỗ nào?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi nhìn khắp nhà, sau đó khoa tay múa chân: "Cậu có thể lắp kệ sách trong phòng ngủ, sau đó nửa phần dưới làm một ngăn tủ, vậy không phải sách vở và mớ đồ linh tinh kia đều giải quyết được rồi sao?"
"Phòng ngủ của tôi có." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi vung tay lên một cách dứt khoát: "Thêm một cái nữa."
"Tôi cảm thấy như hiện giờ rất tốt." Nhan Noãn cúi đầu chọc vào một miếng bí đỏ: "Tôi không cần hai phòng ngủ, càng không cần ở cùng người khác, cũng không muốn nghe người ta khoa tay múa chân."
"Câu này sai rồi." Úc Thiên Phi xua tay: "Thuê chung có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ... Ví dụ như tiền thuê có thể giảm một nửa."
"Nói tới nói lui đều là chuyện này." Nhan Noãn hỏi: "Cậu khó khăn đến vậy à?"
"Không phải là vấn đề khó khăn hay không." Úc Thiên Phi nói: "Đã có điều kiện thế này, có thể tiết kiệm sao lại không tiết kiệm chứ?"
"Làm bác sĩ thú y lương thấp lắm à?" Nhan Noãn hỏi tới.
"Tàm tạm." Úc Thiên Phi nói: "Không nhiều như mọi người nghĩ. Nhưng tôi muốn tiết kiệm tiền còn có nguyên nhân khác."
Nhan Noãn liếc anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2851283/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.