Khóe môi Triển ThiểuHuy hơi cong lên hỏi: “Em có đặc biệt thích cái gì không? Hay là anhmang tập catalogue kia đến cho em tự chọn.”
Cố Hạ than thầm mộttiếng từ trong lòng, Triển Thiểu Huy quả nhiên không hề có ý tứ, tựmình chọn thì còn ý nghĩa gì nữa, người khác đưa tới mới cảm thấyvui vẻ ngọt ngào, cô nghiêng nghiêng đầu, “Em không đặc biệt thích cáigì cả, anh tự mà chọn đi, không cần phải quá mắc, nếu không tôi cũngkhông dám nhận.”
Chắc hẳn Triển ThiểuHuy thật sự không có năng khiếu chọn quà, anh vẫn mang tập cataloguekia tới, tùy tiện lật tới lật lui cùng Cố Hạ trên salon, cầm câyviết làm dấu ở những thứ ánh mắt của cô dừng lại lâu một chút,vài ngay sau những thứ đồ kia xuất hiện trong phòng bệnh. Ánh sángmàu vàng kim sau giờ ngọ chiếu rọi vào tường, hai người ngồi cùngnhau chỉ trỏ vào những cuốn sách đủ màu sắc, Cố Hạ nhìn thấyTriển Thiểu Huy hơi cúi đầu xuống, khẽ mím môi, trên trán có vài sợitóc đen, ánh mắt dịu dàng sáng ngời không còn vẻ lạnh lùng sắcbén, vô cùng đẹp trai.
Hiện giờ Cố Hạ cũngkhông sợ Triển Thiểu Huy nổi giận nữa, ỷ vào bệnh tình nằm ỳ trêngiường ra vẻ đại gia sai bảo Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, em muốn ăntáo.”
Triển Thiểu Huy giúpcô lấy ra một trái táo, đưa tới cho cô, Cố Hạ không nhận, bất mãnthan phiền: “Vẫn chưa gọt vỏ làm sao mà ăn?”
“Táo còn vỏ mới códinh dưỡng.” Triển Thiểu Huy nói thế nhưng vẫn cầm dao gọt hết vỏtáo.
Cố Hạ nhìn nhữngngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, trong lòng thầm vui mừng, đến khianh gọt xong táo đưa qua, cô lại bắt đầu trách móc: “Sao anh không cắtthành từng miếng nhỏ? Lúc anh nằm viện em cũng cắt táo thành từngmiếng cho anh mà.”
“Em thật là phiềntoái.” Triển Thiểu Huy vừa quở trách cô vừa cắt táo thành từngmiếng nhỏ cho cô.
Cố Hạ nhìn anh nhíunhíu mày, trong lòng không ngừng cười trộm, khó trách tại sao TriểnThiểu Huy lại thích sai bảo cô, thì ra cảm giác rất vui sướng. Đếnkhi Triển Thiểu Huy cắt xong, Cố Hạ ăn hai miếng, được một tấc lạitiến thêm một thước nói: “Hôm nay táo không ngon, em muốn ăn lê.”
Đôi mắt phong củaTriển Thiểu Huy quét tới, “Cố Hạ, có phải em đang cố tình không? Đãcắt gọn gẽ ra cho em rồi, em không ăn cũng phải ăn.”
“Ăn không vô.” Cố Hạthật thà u oán nói: “Em là người bệnh, phải ăn những món hợp khẩuvị mới dưỡng bệnh được, nếu không sau này để lại di chứng thì phảilàm sao đây? Anh xem trước kia khi anh nằm viện, anh muốn ăn gì em đềugọt cho anh, đến phiên em…thật đúng là số khổ nha, muốn ăn lê cũngkhông được nữa.”
Triển Thiểu Huy tỏ ranhượng bộ, anh gọi hộ lí ngoài kia, “Vào giúp cô ấy gọt lê.”
Cố Hạ nhếch miệnglên, “Cũng không biết là anh ở đây suốt ngày để làm gì nữa, tới chămsóc cho em à? Hay là vẫn còn ý định bắt em phải chăm sóc anh!”
Trong mắt Triển ThiểuHuy lộ ra một vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy dao gọt trái cây quơ quơ, liếcmắt uy hiệp cô: “Gọt cho em đây, nhưng mà nếu em không ăn hết…”
Rõ ràng lưng Cố Hạđã không còn đau nữa nên đấu võ mồm cũng không thua gì Triển ThiểuHuy, dạo này Triển Thiểu Huy rất dung túng cho cô, thấy cô buồn chánsẽ tìm vài bộ phim xem cùng cô, còn mang máy tính lên giường cho côchơi,…& trong phòng mấy món đồ chơi nhỏ ngày càng nhiều, phíadưới kệ TV đặt những món đồ trang trí bằng thủy tinh đều do TriểnThiểu Huy tự mình mang đến, ấm áp không hề giống với phòng bệnh màgiống một căn phòng ngủ hơn.
Ánh mắt Triển ThiểuHuy thường xuyên toát ra vẻ dịu dàng, có khi Cố Hạ còn không dámnhìn thẳng vào anh, dịu dàng như vậy thật sự làm cho người ta chìmđắm trong đó.
Có một tối Cố Hạnằm trên giường đã gần ngủ, Triển Thiểu Huy nhìn đồng hồ thấy cũngsắp phải về, giống như mọi ngày, bướcchân của anh rất khẽ khàng, đi đến bên giường bệnh ngắm cô ngủ, nhẹnhàng thả rơi một nụ hôn lên trán cô, động tác rất thong thả, đôi môirời khỏi vầng trán trơn bóng của cô, sau đó anh dừng lại, Cố Hạ lạimở đôi mắt to tròn ra nhìn anh, ánh mắt hơi mơ màng, cô cứ nhìn anhnhư vậy, bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn ngủ trong phòng tản mát ra chútánh sáng dìu dịu, tuy không phải rất sáng nhưng Cố Hạ cũng có thểnhìn thấy ánh mắt sáng ngời yên tĩnh của Triển Thiểu Huy, bừng sángnhư một vì sao.
Hai tay Triển Thiểu Huycòn đặt bên cạnh cô, hai người cũng đã rất lâu không đối mặt nhau, anhcúi đầu thêm lần nữa, ngón tay luồn vào mái tóc cô, môi nhắm ngayvào đôi môi của cô, trằn trọc ma sát trên cánh môi của cô, đầu lưỡiluồn lách vào miệng cô, Cố Hạ cũng vươn đầu lưỡi đáp lại anh, khiếncho hơi thở của đối phương hòa quyện cùng mình, trong lúc vô thức, taycủa cô đã rút ra khỏi chăn, vòng lên cổ anh, khiến cho mình đắm chìmtrong nụ hôn.
Sau nụ hôn nóng bỏng,Triển Thiểu Huy chống tay quanh cô, hơi thở không đều đặn, “Có phải emkhông muốn để cho anh đi không?”
“Không phải đâu.” CốHạ mở miệng nói, giọng nói mềm mại, sóng mắt long lang, “Anh phảivề chứ, ngày mai còn đi làm nữa.”
“Anh là chủ, ngày maikhông đi làm cũng không sao.” Trong cơn say dường như Cố Hạ đã nghe thấyanh nói như vậy, ánh sáng lại bị che lấp thêm lần nữa, anh cúi xuốnghôn lên khóe môi cô, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng, tinh tế lướt qua dathịt non mịm nơi cổ cô, tấm chăn mềm đã bị kéo xuống phân nửa, TriểnThiểu Huy hôn lên mặt cô, tay bắt đầu không tự chủ được mò vào bêntrong bộ quần áo bệnh nhân, vuốt ve đùa nghịch trên làn da bóng loángcủa cô, dùng miệng chặn lấy miệng cô, giải tỏa tình cảm cùng dụcvọng đối với người mình yêu.
Trong lòng Triển ThiểuHuy cảm thấy vô cùng ngọt ngào, dường như thứ anh theo đuổi rốt cuộcđã nằm trong lòng bàn tay anh, khẽ gặm gặm trên mặt cô, lưu luyếnđứng dậy, “Hôm nay coi như xong, ngày mai anh sẽ đến sớm một chút.”
Anh đi rồi, Cố Hạ lănqua lộn lại mãi không ngủ được, nhắm mắt lại mà khóe miệng vẫn cònnguyên nụ cười nhẹ nhàng. Ngày hôm sau Triển Thiểu Huy mang đến cho cômột bó hoa hồng đỏ rực, Tiểu Ngũ đứng một bên bực tức nói: “Đại caà anh muốn mua hoa em cũng không phản đối, nhưng mà chúng ta không thểgiống người khác được, người tặng hoa đồng đầy cả ra, thật là khôngcó đẳng cấp.” Anh hung hăng liếc Tiểu Ngũ, mọi người ai cũng làm nhưvậy, đây rõ ràng là chân lý.
Triển Thiểu Huy thườngxuyên kéo Cố Hạ lại ôm chầm lấy mà hôn cô, mỗi lần hôn môi tay chânnhất định sẽ không thành thật, có lúc còn đè cô lên giường bệnh cởihết nút áo của cô ra, đẩy áo ngực của cô lên, da thịt bị lộ rangoài làm cho Cố Hạ có chút tức giận, đẩy tay anh ra, “Không cho phépsờ lung tung.”
“Sao em lại không tậptrung vậy hả?” Trái lại Triển Thiểu Huy còn trách cô, đặt tay của côvòng lên cổ mình, “Em phải ôm anh, đây mới là tư thế chính xác.”
Sức khỏe của Cố Hạdần dần hồi phục lại như cũ, sau khi nằm viện hai mươi ngày, hoạtđộng bình thường đã không còn trở ngại, có thể ra viện về nhàdưỡng bệnh, Triển Thiểu Huy không đồng ý, nói rất thuyết phục: “Emđần như vậy, về nhà mà làm không tốt để bị thương lại, em lại phảichịu hồi phục vết thương.”
“Em sẽ ở nhà dưỡngbệnh thật tốt, thỉnh thoảng nấu cơm, thú vị hơn so với ở đây nhiều.”Cố Hạ trừng mắt nhìn anh, “Em đần hồi nào? Có thể ăn bậy chứ lờinói thì không thể nói lung tung, nhất là một ông chủ lớn như anh.”
“Em mà không đần à?”Triển Thiểu Huy mang theo giọng điệu cười nhạo nhàn nhạt, “Em chẳngqua cũng chỉ đi tập tại phòng tập thể hình mà cũng có thể tạo nêntổn thương vận động nghiêm trọng như vậy, phòng tập thể hình từtrước đến giờ chưa từng thấy ai như em.”
Phòng tập thể hìnhđương nhiên kể lại rất ngắn gọn, về sau Triển Thiểu Huy hỏi đếnchuyện này, phòng tập cũng có một phần trách nhiệm, phòng tập yo-gatoàn những hội viên lâu ngày, thân thể rất mềm dẻo, động tác quá đơngiản bọn họ sẽ có ý kiến, huấn luyện viên yo-ga phải cho tập nhữngtư thế khó, Cố Hạ là người mới, căn bản không thể làm được, một khiquá miễn cưỡng sẽ rất dễ bị thương. Trong lòng Triển Thiểu Huy biếtrõ chuyện bị thương không thể hoàn toàn đổ lên đầu Cố Hạ, chỉ làbắt đại một cơ hội mỉa mai cô mà thôi.
Cố Hạ cũng không đổtrách nhiệm cho người khác mà chỉ nói: “Em cho anh biết, sở dĩ emnằm viện hoàn toàn bởi vì em dùng thẻ của anh, là vấn đề nhân phẩmcủa anh làm cho em bị thương.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]