Một vài trận mưa xuânđã gột sạch đất trời, đêm đông đen tối bị ánh sáng quét qua, ánhnắng ấm áp chen vào, vài cây hoa anh đào nở rộ, thời tiết tốt nhưvậy mà ở lì trong phòng thì thật sự rất lãng phí nắng xuân, TriểnThiểu Huy kéo cô ra ngoài tản bộ… Đây là một bệnh viên tư nhân, cảnhtrí cũng rất trang nhã, cây liễu rũ xanh tươi, Cố Hạ ngồi trên ghế,nhìn những con diều hình chim yến xinh đẹplượn quanh, đó là con diều cô ấn tượng nhất, có lần dây diều bị đứtvướng vào đầu cành cây, cô đã khóc lớn, đứng dưới cây đại thụ khôngchịu về, sợ những đứa trẻ khác canh chừng lấy mất, đến khi trờitốt ba đi tìm cô, tìm một cái thang trèo lên cây đại thụ lấy nóxuống mới kéo cô về nhà được.
Giờ thì ba mẹ đều đãgià rồi, chỉ sợ là ba đã không còn có thể trèo lên cây như vậy nữa,nhớ tới cảm thấy rất xúc động, những kí ức tuổi thơ trong ấn tượngtất cả đều rất hoàn mĩ, Cố Hạ kìm lòng không được khóe miệng hiệnlên một nụ cười nhẹ, nghiêng đầu nói với Triển Thiểu Huy: “Em muốnchơi diều.”
“Chơi diều?” TriểnThiểu Huy không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, “Thả ở đây?”
Cố Hạ nhìn hoàn cảnhxung quanh, ở đây cũng có thể thả diều, nhưng mà người đến người đinhất định là không thể thoải mái chơi được, huống hồ sẽ có ngườichỉ trỏ, ánh mắt mong đợi của cô nhìn anh, “Em muốn đi ra ngoài thả,hôm nay thời tiết thật sự rất tốt.”
Triển Thiểu Huy nhìncô, muốn chạy ra ngoài thì cứ việc nói thẳng là được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370379/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.