Tiểu Ngạch sáng sớm đã đến Nam Thanh, vẫn với con đường quen thuộc này và khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp này, nhưng tâm trạng cậu đã trở nên quá đổi nặng nề.
//Tiểu Ngạch, con lại đến thăm mẹ sao ?
*Da!
//Con thường xuyên đến thăm mẹ, ngài Tổng đốc và phu nhân sẽ không trách tội con chứ ?
*Dạ không đâu mẹ, là bà cho con đi.
//Con nói thật đấy chứ ?
*Dạ thật.
//Tổng đốc phu nhân tốt với con đến như vậy. Con phải dốc tâm tận tụy thì mới xứng đáng với ân tình đó.
*Dạ con biết rồi ạ !
Lượng vừa bước vào nhà đã thấy Tiểu Ngạch nằm trong lòng mẹ cậu, tựa như một chú mèo con, Lượng mỉm cười "Tiểu Ngạch lại đến thăm mẹ rồi đây à ! Xem ra thì vợ chồng ngài Tổng đốc đối xử không tệ với cậu nhỉ !"
Tiểu Ngạch cười lạnh "đương nhiên là ông bà đối xử rất tốt với tôi rồi".
'Vậy sao ?'
*Bà tôi gửi lời cảm ơn đến ngài Bố chánh và đính kèm lời nhắn.
Hai mắt Lượng trở nên sáng quắc "Tổng đốc phu nhân đã nhắn gì ?"
*Nhắn là sau này đừng làm phiền bà nữa !
Lượng cau mày "gì chứ ?"
Tiểu Ngạch rời khỏi vòng tay mẹ mình, cậu chỉnh lại áo và thấp giọng nói tiếp "Lời cảm ơn cũng đã chuyển, lời nhắn cũng đã chuyển. Tôi phải trở về mài mực giúp ông tôi đây".
'Được !
*Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm khác con lại đến thăm mẹ.
//Con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3701048/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.