- Tiểu Ngạch !
Tiểu Ngạch đang ngồi suy tư, nghe Khánh Băng gọi thì giật bắn người, miệng khế lắp bắp "Bà...bà gọi con".
- Con sao vậy Tiểu Ngạch ?
*Dạ con không sao đâu thưa bà !
- Không sao mà cả buổi chiều ngồi lì trong phòng ta, im phăng phắc như pho tượng.
*Da...
- Con đến đây.
*Da!
- Ta có chuyện muốn hỏi con, con phải trả lời thật lòng.
*Dạ bà hỏi đi ạ !
- Giỏ sắn thuyền ấy là ai gửi tặng cho ta ?
*Dạ là của ngài Bố chánh.
- Ông con có biết đó là quà của Bố chánh gửi cho ta không ?
Tiểu Ngạch ấp úng "Dạ...dạ...".
-
. Thế nào ?
-
*Dạ ông có biết ạ !
- Thế là ông bắt con mang ra sông đổ sao ?
Tiểu Ngạch gật đầu !
- Con giúp ta gửi lời cảm ơn đến ngài Bố chánh.
*Dạ, sáng sớm mai con sẽ đến Nam Thanh cảm ơn ngài ấy.
- Um.
Tiểu Ngạch nhẹ quay gót, không hiểu vì sao gần đây cậu cứ luôn cảm thấy lòng mình rất nặng nề.
- Con nhớ là sau này đừng tuỳ tiện nhận quà của người khác. Đặc biệt là quà của ngài Bố chánh.
*Con biết rồi thưa bà !
Khánh Băng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng rót tách trà, rồi cười lạnh "con người ấy mà, ai cũng có mục đích riêng của mình cả, đang yên đang lành thì cũng chẳng ai đối tốt với ai".
"Bà xã !"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3701047/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.