Sáng sớm tinh mơ, khi vạn vật vẫn còn đang đắm mình trong sương mai mát mẻ, Tiểu Ngạch đã vội vã rời khỏi nhà. Cậu muốn đến Nam Thanh để thăm mẹ và em gái.
Lặn lội hơn nửa ngày đường, Tiểu Ngạch cũng đến được Nam Thanh, tuy chỉ là vùng đất hoang vu vắng vẻ nhưng quan cảnh đẹp đến mê hồn mê hồn người.
*Mẹ...mẹ ơi ! Con đã đến thăm mẹ rồi đây.
Lượng đang ngồi uống trà, nghe tiếng Tiểu Ngạch thì liền mỉm cười "nhóc con này lại trốn chạy đến đây thăm mẹ và em gái".
*Chào ngài Bố chánh !
'Cậu đến thăm mẹ cậu đấy à ?
*Da!
'Khi nào trở về thì nhớ báo tôi biết, tôi có món quà muốn gửi tặng cho Tổng đốc phu nhân.
*Dạ được !
Thiển vừa chuẩn bị rời khỏi nhà, đã thấy Tiểu Ngạch khệ nệ bê giỏ đồ to.
"Tiểu Ngạch, con bê gì mà trông nặng nề thế ?"
*Dạ thưa ông ! Đây là quà của ngài Bố chánh gửi tặng cho bà.
Thiển lạnh mặt "tên Bố chánh này là đang tự tìm đường chết đây mà !"
*Con không làm phiền ông nữa, con phải bê giỏ quà này vào phòng bà.
"Tiểu Ngạch, con dám...
*Sao thế ông ?
"Nếu con dám đưa giỏ quà đó cho bà của con thì đừng trách ta đánh con què chân".
Tiểu Ngạch thoáng nghe lạnh sống lưng "Ông của con à ! Chúng ta phải giữ phép lịch sự chứ ạ".
"Lịch sự gì với tên khốn kiếp kia"
Tiểu Ngạch cắn môi "Dạ, vậy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3698591/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.