*Bà ơi !
Khánh Băng đang ngồi trầm tư, nghe tiếng Tiểu Ngạch, cô liền mỉm cười "con tìm ta có việc gì ?"
*Da...
- Sao vậy Tiểu Ngạch ? Đã xảy ra chuyện gì ?
*Dạ không có gì thưa bà !
Nhìn Tiểu Ngạch cứ ấp a ấp úng, Khánh Băng cười cười "hay con đang làm chuyện gì mờ ám sao ?"
-
*Dạ không đâu thưa bà !
- Thế thì con nói đi, đã xảy ra chuyện gì.
*Dạ...thưa bà, là ông bảo con phải để ý đến bà.
Mi mắt Khánh Băng chợt chùn xuống "hoá ra là con đang làm nội gián cho ông của con sao Tiểu Ngạch ?"
*Con...con...xin lỗi bà !
- Ta không trách con, vì con vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ con. Ta nghĩ, con cũng chỉ chịu sự sắp đặt của ông con mà thôi.
*Bà ơi ! Con...
- Không sao đâu con.
*Bà không trách tội con thật sao ?
Khánh Băng cười hiền hoà đến mức Tiểu Ngạch cũng không thể phân biệt được thật giả.
- Ừm!
*Dạ con cảm ơn bà, con xin phép được ra ngoài làm việc tiếp đây ạ !
- Um!
Tiểu Ngạch vừa rời khỏi, sắc mặt Khánh Băng liền trở nên lạnh lùng "Hừ...Thiển, anh thật sự không biết điều chút nào, còn dám cho người theo dõi em...anh đúng là tự tìm đường chết đây mà".
Cốc...cốc...
"Vào đi !"
*Ông.
"Chuyện gì ?"
*Ông.
"Nói đi, mờ mờ ám ám cái gì"
*Vừa nãy, con có nói với bà là gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3698466/chuong-98.html