Nghe phía sau lưng có tiếng bước chân dồn dập chạy về phía mình, Thiển nhíu
mày "nhanh như vậy mà bọn họ đã đuổi đến nơi rồi sao ?"
- Đã xảy ra chuyện gì ?
"Anh nghĩ là bọn người của tên chủ trọ ấy đang đuổi theo".
- Giờ chúng ta phải làm gì đây ?
"Có anh ở đây, bà xã đừng lo lắng".
Khánh Băng rút sát vào lồng ngực Thiển, cô rất thích cái cảm giác này...cái cảm giác ấm áp, êm đềm, như thế này cô có thể ngửi được mùi hương nam tính của anh.
"Bà xã !"
- Hum ?
"Anh sẽ không bao giờ buông tha cho tên Bố chánh kia".
Khánh Băng kinh ngạc "sao vậy ạ ?"
"Vì thấy hắn chướng mắt !"
Khánh Băng thầm nghĩ...từ xưa đến nay Thiển có bao giờ thấy người khác mà không chướng mắt, câu nói này rất chi là thừa thãi.
"Em không có ý kiến gì sao ?"
- Liên quan gì đến em mà em phải có ý kiến.
"Không phải hắn nhờ em cầu xin giúp hắn sao ?"
- Miệng là của anh ta, đương nhiên em không thể quản được. Nhưng em không can thiệp vào quyết định của anh.
"Được !"
Khánh Băng bĩu môi, cô có ngu vẫn hiểu ra được ý tứ của Thiển, có điếc cũng nghe rè rè, có nghẹt mũi nặng vẫn ngửi ra được mùi giấm chua lè. Giờ này nếu như cô lên tiếng nói giúp cho Lượng thì Lượng sẽ khó sống nổi với Thiển.
Thấy Khánh Băng có vẻ như rất hững hờ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3652725/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.