Thiển đưa mắt nhìn quanh và cười lạnh "để tôi xem cậu giỏi đến mức nào".
Lượng nghe sống lưng mình lạnh toát mồ hôi hột "ngài ấy sẽ không ăn thịt người ấy chứ !"
Thiển được người hầu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Bản thân anh đi đường xa nên
cũng có chút mệt mỏi, anh muốn ngã lưng nghỉ ngơi một lúc.
- Ngài Bố chánh làm gì mà rón ra rón rén như kẻ trộm vậy ?
'Xùy...Tổng đốc phu nhân, khế thôi !
Khánh Băng khó hiểu nhìn Lượng "ngài sao vậy ?"
'Tổng đốc phu nhân, để tôi bảo lính sai đưa cô về nhà !
-Ờ!
'Hy vọng Tổng đốc phu nhân, sau khi trở về sẽ giúp tôi che giấu một chút.
- Tại sao ?
'Tổng đốc phu nhân, cô nghĩ xem...với tính cách của ngài Tổng đốc, ngài ấy sẽ giết chết tôi mất.
- Sợ, sao lại muốn làm ?
Vì ức chế việc ngài ấy đày tôi về vùng đất hoang vu này nên muốn trút giận một chút. Lại không ngờ ngài ấy lại đến nhanh như vậy, đại khái là tôi trở tay không kịp'.
Khánh Băng cười cười "được rồi, ngài cũng không làm gì quá đáng với tôi, chuyện này tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua vậy".
'Cảm ơn Tổng đốc phu nhân đã thấu hiểu.
Khánh Băng được đám lính sai đưa đi từ cửa sau. Cô khó hiểu mà tự hỏi lòng
"Sao họ lại lén la lén lút vậy chứ ? Mà thôi kệ, thả mình về là được rồi".
Cốc...cốc...
Thiển nhíu mày "gõ gì chứ...ta chỉ mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3652724/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.