Đợi đến tàn canh, vẫn không thấy lính sai đưa Khánh Băng về phủ, Tuấn Anh bực tức đi đi lại lại "sao đến giờ này vẫn chưa đưa người về vậy chứ ??"
Đợi qua một lúc, trời cũng sáng hẳn nhưng đám lính sai vẫn chưa về, Tuấn Anh quyết định tìm đến nhà Khánh Băng.
Thấy bóng dáng mĩ miều của cô đang nô đùa với đứa bé trong sân, Tuấn Anh nhìn đến say đắm "tại sao ngày xưa mình lại từ bỏ người phụ nữ này chứ !"
Khánh Băng vừa thấy bóng dáng Tuấn Anh thì cau mày "là tên cặn ấy".
Tiểu Ngạch thấy Tuấn Anh quanh quẩn trước ngõ, cậu nhanh chân chạy về phía Khánh Băng "Bà ơi, tên quan ăn hại kia đang lẩn quẩn trước ngõ".
- Ta có nhìn thấy.
*Giờ tính thế nào đây bà ?
-
Mặc kệ hắn !
Tuấn Anh lưỡng lự một lúc thì sải bước đi thẳng vào nhà Khánh Băng...
'Khánh Băng ! Em khỏe không ?'
- Tôi khỏe.
'Em vẫn xinh đẹp như thuở nào'.
- Cảm ơn Quan huyện. Chẳng hay hôm nay ngài đến nhà tôi là có việc gì ?
'Ngài Hương quản có ở nhà không ?
- Quan huyện muốn tìm chồng tôi sao ? Thật không đúng lúc, hôm nay anh ấy vắng nhà, phiền ngài hôm khác quay lại.
'À.....thật ra thì anh đến để tìm em'.
-
- Thế ngài tìm tôi có việc gì ?
'Anh nhớ em
Khánh Băng cười lạnh "ngài nói chuyện nên giữ gìn ý tứ, tôi là gái đã có chồng, để chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3629792/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.