Tổng đốc Hưng vừa gặp lại Thiền đã vui mừng hớn hở "ngài Hương quản, sao lâu rồi không thấy ngài ghé qua chỗ tôi ?"
Thiển thở dài "ngài Tổng đốc đâu phải là không biết tình hình của tôi hiện tại".
Đến lượt Tổng đốc Hưng thở dài "chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi còn không dám tin vào tai mình".
Thiển mỉm cười "ngài có ngại gặp gỡ một kẻ tạo phản như tôi không ?"
Tổng đốc Hưng lắc đầu "với tôi thì những điều đó đều không hề quan trọng, vã lại hiện tại thì không còn cái gọi là Triều đình nữa !"
"Đã xảy ra chuyện gì ?"
Thấy rõ nỗi ưu phiền hiện rõ trên khuôn mặt Tổng đốc Hưng, Thiển khẽ nhíu mày!
*Đã đến hồi thoái trào rồi, còn gì nữa mà hy vọng. Triều đình đã không ra gì nữa, quan lại thì vơ vét khắp nơi khiến cho dân tình đói khổ, hậu nhân của Triều cũ nổi loạn khắp nơi.
Đôi mắt Thiển đượm buồn nhìn về phía khoảng không mênh mông.
*Khổ cho dân đen, chịu biết bao nhiêu sự xâu xé xung quanh ảnh hưởng.
Thiển đưa mắt nhìn Tổng đốc Hưng "ngài Tổng đốc có dự định gì không ?"
*Còn có thể tính toán được cái gì nữa chứ ! Thương dân nhưng đành phải lực bất tòng tâm.
Thấy Thiển buồn buồn, Tổng đốc Hưng vỗ nhẹ vào vai anh "Thôi ngài đừng nghĩ ngợi nhiều mà thêm phiền não, mọi việc rồi sẽ ổn. Tôi biết ngài cũng vì nhìn thấy được sự mục nát trước mắt nên mới có ý định phục hưng !"
Thiển thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3629791/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.