Phịch...
- Á...á...
Khánh Băng đau đớn ôm lấy ngực mình, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cô cố gắng gượng dậy nhưng thôi đành bất lực.
Cốc...cốc..
//Thưa bà ! Thuốc của bà cần, con đã sắc xong.
Khánh Băng nhìn chằm chằm về phía cửa "đợi tôi một lúc, tôi đang thay trang phục".
//Dạ!
Khánh Băng một lần nữa gượng dậy từ mặt đất.
Phịch...
//Thưa bà, bà có làm sao không ?
- Để thuốc ngoài đó cho tôi, cô đi làm việc của mình đi.
Cô hầu nữ do dự một lúc rồi đặt chiếc khay xuống trước cửa phòng, lòng thấy khó hiểu "hôm nay bà làm sao thế không biết, hay là bà không được khỏe. Không được, mình phải xông vào xem bà thế nào mới được".
Âm...
"/Thưa bà, bà sao vậy ? Sao lại ngồi bệt dưới sàn nhà ?
Khánh Băng lạnh lùng nhìn cô hầu nữ "to gan, ai cho phép cô vào đây ?"
I/ Thưa bà, con không thấy bà ra mở cửa nên trong lòng lo lắng.
- Ra ngoài !
//Bà đứng lên trước đã.
- Tôi bảo cô ra ngoài.
//Dạ dạ...
Cô hầu nữ run sợ nên bỏ chạy khỏi phòng Khánh Băng "thật đáng sợ quá, vừa nãy sắc mặt của bà thật hung tợn, còn đôi mắt của bà thì đỏ ngầu, tơ máu nối cộm lên trong tròng mắt, đúng là đáng sợ !"
Thiển đi lướt qua mặt cô hầu nữ, thấy mặt cô tái mét thì khẽ nhíu mày "Đứng lại !"
//Thưa..thưa ông!
"Cô sao vậy ? Sao tay chân run lẩy bẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3617213/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.