Đêm đã dần khuya, cảnh vật càng thêm tĩnh lặng, vùng biển vắng hoang vu càng mang nét tiêu điều.
Thiển đứng bên bờ biển nhìn về phía trùng khơi, biển không thấy đáy, cũng giống như lòng người.
Hương quản Tần nhẹ nhàng đến bên cạnh Thiển "tại sao ?"
"Cha đến rồi à ?"
'Nói cho ta biết, cuối cùng thì con muốn gì ?
"Câu này phải để con hỏi cha mới đúng chứ !"
'Số vàng đó ở đâu ?
"Số vàng đó không phải đã đưa lên Triều đình rồi sao ?"
Hương quản Tần lạnh mặt "con định nuốt trọn số vàng đó sao ? Tất cả là của việc phục hưng !"
"Đến giờ này mà cha vẫn còn chưa chịu từ bỏ sao ? Đã có biết bao nghĩa sĩ đã nằm xuống rồi, cha còn muốn hy sinh thêm bao nhiêu người nữa thì mới chịu từ bỏ ?"
'Ta không thể từ bỏ, không thể dừng lại, đã phóng lao thì phải theo lao. Ta thật sự rất cần số vàng đó.
Thiển không nói gì thêm, anh quay bước rời đi..."Hừ...bất kỳ thứ gì, đã vào tay tôi thì làm gì có hy vọng".
Hương quản Tần lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Thiển "mình nhất định không thể vuột mất số vàng đó, mình thật sự rất cần".
- Anh vừa đi đâu về ?
Thiển ôm lấy Khánh Băng "Bà xã...em vẫn chưa ngủ sao ?"
- Tay anh lạnh quá !
Thiển liếc mắt qua chiếc giường tre, con trai anh đang ngủ say, anh thầm nghĩ ngợi "Con trai của mình sao có thể sống ở một vùng quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3625946/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.