‘Này cô gái!’
Khánh Băng đang phơi quần áo, nghe có người gọi, cô quay đầu lại nhìn…thấy người đến lạ Hương quản Tần, cô nhíu chặt mày, cô không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác mình rất bài xích Hương quản Tần.
- Chào ngài Hương quản!
‘Cô đang phơi đồ à?’
Khánh Băng khó hiểu nhìn Hương quản Tần, mọi chuyện đã hiện rành rành ra trước mắt, đâu cần phải hỏi những câu dư thừa đó.
- Ngài có gì căn dặn?
‘Xong việc thì cô đi sắc thuốc cho bà hai’
- Tôi biết rồi!
‘Tôi cảm giác như cô rất ghét tôi’
Khánh Băng cười tươi “ngài đoán đúng rồi, giỏi thật đấy…nhưng rất tiếc là không có thưởng”.
Hương quản Tần nhíu mày “tôi và cô chỉ mới gặp nhau một hai lần, sao cô lại ghét tôi?”
- Ghét thì là ghét, cần gì phải biết nguyên nhân.
‘Như vậy, cô không thấy quá thiệt thòi cho tôi sao?’
Khánh Băng im lặng không lên tiếng, cô cũng cảm thấy Hương quản Tần là một người có tính cách rất điềm đạm và có vẻ như rất hiền lành. Nhưng theo những gì mà Thiển kể về ông cho cô nghe thì không phải như những gì cô cảm nhận…Thiển bảo với cô, Hương quản Tần chính là một người lạnh lùng vô cảm, không bao giờ quan tâm đến mẹ Thiển. Lúc bà ốm đau, ông chưa từng quan tâm chăm sóc hay hỏi han gì, bà vì thế mà đau buồn, bệnh ngày một nặng hơn không thuyên giảm, cuối cùng thì bà đã ra đi trong nỗi uất ức.
‘Cô sao vậy?’
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576870/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.