Giữa đêm khuya thanh vắng, Khánh Băng ngồi trên giường cầm chiếc quạt mo khẩy phành phạch...
- Sao đêm nay lại nóng đến vậy chứ? Có phải là mùa hè đâu.
Thiển ôm lấy Khánh Băng.
- Á...
Khánh Băng bị Thiển ôm bất ngờ, cô hết hồn nên giật thót người.
Thiển mỉm cười.
- Anh đùa kiểu gì vậy chứ?
Thiển vẫn không nói gì, anh buông cô ra.
- Mà này...
"Hửm?"
- Anh có thể ôm tôi một lúc không?
"Không!"
- Không thì thôi.
"Sao vậy?"
- Tôi đang rất nóng, cơ thể anh rất lạnh. Vừa nãy anh chạm vào tôi, tôi thấy toàn thân mát mẻ dễ chịu.
"Muốn lợi dụng tôi à? Đừng hòng nhá!"
Khánh Băng giận dỗi quay lưng về phía Thiển.
Thấy bóng lưng cô ngồi một cách rất cô quạnh mà lòng Thiển chợt nghe đau nhói. Anh ôm lấy cô từ phía sau...
Khánh Băng ngước lên nhìn anh, từ góc nhìn này, cô chỉ thấy được chiếc cằm vuông rộng đầy nam tính của anh, cô quay người lại để ngồi đối diện với anh.
Đêm đã khuya, tuy trong phòng chỉ có ánh đèn dầu le lói nhưng cũng đủ để soi rọi vào khuôn mặt điển trai của anh.
"Nhìn kỹ chưa?"
Khánh Băng chuyển tầm mắt về phía khác "có nhìn đâu".
"Thật không nhìn?"
- Đương nhiên rồi!
"Sao không ngủ?"
- Nóng bức quá, nên không ngủ được.
"Nóng quá không ngủ được, hay nhớ tôi nên không ngủ được?"
Khánh Băng há hốc mồm "anh nói bậy gì vậy chứ?"
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576869/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.