‘Khốn kiếp thật, đã sắp một tháng trôi qua, mình cũng đã gửi về nhà đến ba lá thư, sao cô ấy còn chưa gửi tiền lên cho mình chứ! Tiền nhà đã trễ cả chục ngày rồi’.
Tuấn Anh bực tức đi đi lại lại giữa gian nhà nhỏ “Khánh Băng, cô thật quá đáng, cô thừa biết tôi không có tiền để xoay xở nơi xứ người kia mà!”
//Cậu Tú ơi, cậu có thư.
Tuấn Anh vội vã chạy ra cổng…
Nhận được phong thư, anh nhanh tay mở ra xem. Anh thậm chí còn không thèm đọc đến thư, anh lấy tiền được gói kỹ trong lá thư rồi vứt bỏ trang thư mà Khánh Băng ngồi nắn nót viết cả đêm.
‘Có tiền rồi, mình vào nội thành mua vài quyển sách thôi’.
Ngồi đếm tới đếm lui cũng chỉ vài đồng, Tuấn Anh ngao ngán thở dài “haiz…với từng này chỉ đủ tiền nhà tiền sách, tiền ăn tiền uống thì thôi quên đi!”
Tuấn Anh đạp xe vào thành phố, anh cần mua vài quyển sách. Bất chợt, anh dừng xe lại trước một căn nhà nguy nga cổ kính, trước nhà còn đỗ xe hơi, anh dẫn xe lên lề và đá chống.
‘Thế gian này thật bất công, người ăn không hết kẻ lần không ra’.
Tuấn Anh đưa tay lên định bấm chuông cửa nhưng tay anh chợt khựng lại giữa không trung “thôi vậy, thân phận mình chỉ là bọt bèo”.
Nhìn vào bên trong thêm một lúc, Tuấn Anh dẫn xe xuống đường.
*Kìa…anh Tuấn Anh, đã đến rồi thì hãy vào nhà uống tách trà.
Nghe giọng nói ngọt ngào quen thuộc, Tuấn Anh quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576871/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.