Tô Hiểu Nhiên mơ một giấc mơ dài. 
Trong mơ cô đưa Mặc Hiên Sâm đến một ngồi nhà cổ trong thôn, một ông già với bộ râu bạc trắng đưa cho Mặc Hiên Sâm một viên thuốc thần kỳ, sau khi Mặc Hiên Sâm uống xong thì mắt khỏi luôn. 
Trong mơ, Mặc Hiên Sâm đã chữa khỏi mắt ôm cô khen cô xinh đẹp, hôn lên mặt cô. 
Trong lòng cô vừa xấu hỗ vừa ngọt ngào: “Ông xã, đừng hôn nữ..” 
“Được rồi, không hôn nữa.” 
Giọng nói trầm thắp mang theo ý cười của người đàn ông vang lên từ khoảng cách rất xa. 
Tô Hiểu Nhiên đột nhiên mở mắt. 
Trước mắt, là đôi mắt mang theo ý cười của Mặc Hiên Sâm. 
Cô ngắn ra, hóa ra là mơ sao? 
Hại cô vui vẻ vô ích. 
Mặc Hiên Sâm giơ bàn tay to phân rõ khớp ngón tay nâng cầm cô lên: “Bà Mặc mơ thấy cái gì không nên mơ sao?” 
Nghĩ đến chuyện trong giác mơ, mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ ửng. 
“Không… không có.” 
“Không có?” 
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cầm bút ghi âm đặt trên bàn, ấn nút phát. 
“Không, không muốn nữa.” 
“Ông xã, đừng hôn nữa.” 
“Ha ha, nhiều nước bọt quá, đừng hôn nữa.” 
“Không, em không ghét bỏ nước bọt của anh, nhưng đừng hôn nữa… em không thở nổi.” 
Giọng nói mang theo ý cười của cô gái vang khắp phòng. 
Mặt Tô Hiểu Nhiên giống như bị lửa thiêu vậy, nóng không bình thường. 
Cô dùng khăn bao lấy mình: “Đây không phải là em nói.” 
“Không phải em.” 
Quá xấu hỗ rồi. 
Sao cô có thể nói lời trong giấc mơ ra chứ? 
Hu hu hu. 
Cô sẽ bị cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660278/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.