Chương trước
Chương sau

Lời nói của Đường Nhát Vi làm cho Tô Hiểu Nhiên do dự một hồi.
Cô cười cười: “Mình vẫn chọn tin tưởng đàn anh.”
“Dù sao thì chồng của mình cũng coi như là có ơn với đàn anh, cho dù đàn anh có không thích anh ấy thì cũng không đến nỗi hại anh ấy đâu.”
Đường Nhất Vi bĩu môi: “Chỉ mong anh ta có thể tốt giống như cậu nói vậy.”
Hai người phụ nữ lại hàn huyên một lát, bên phía Đường Nhất Vi tạm thời có việc, lúc này cô ấy mới cúp điện thoại.
Tô Hiểu Nhiên thu điện thoại lại.
Tuy buổi sáng bị Mặc Hiên Sâm lôi kéo vận động lâu như vậy, nhưng ăn xong hai bát mì nước, cả người cô đã lập tức tràn đầy sức sống.
Tinh lực dồi dào đến không biết phải làm cái gì mới tốt.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Mặc Hiên Sâm và quản gia Bạch ở trong phòng sách.
Hình như quả thật là bên phía công ty có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Tô Hiểu Nhiên không dám quấy rầy anh, lại không có việc gì để làm, cô dứt khoát đi xuống lầu tìm thím Lý.
Từ sau khi thím Trương đi, không biết vì sao thím Lý lại được thăng chức, lúc trước thím Lý chỉ quản lý chuyện cơm nước trong biệt thự thôi, bây giờ địa vị của bà ấy đã gần với quản gia Bạch, chuyện gì trong biệt thự bà ấy đều có thể chen một tay vào.
“Cháu thật là nhàn rỗi mà.”
Tô Hiểu Nhiên chạy đến trước mặt thím Lý, lôi kéo thím Lý không buông tay: “Tìm chút chuyện cho cháu làm đi.”
Cô đã gả qua đây hơn một tháng rồi, cô cũng biết mỗi người trong nhóm người giúp việc đều có phân công việc riêng của mình, cô không thể tùy tiện muốn làm cái gì thì làm cái đó được, như vậy giúp việc sẽ không vui.
Thím Lý bị cô quấn lấy cũng có chút bất đắc dĩ, bà ấy dứt khoát chỉ chỉ ra vườn hoa nhỏ ở bên ngoài: “Cô chủ, bây giờ nhiệt độ ở bên ngoài khá cao, hoa cỏ trong vườn hoa nhỏ kia đều héo hết trơn rồi.”
“Vừa đúng lúc gần đây nhân viên làm vườn xin nghỉ phép về nhà rồi, cô có muốn đi tưới nước cho vườn hoa không?”
Mắt Tô Hiểu Nhiên lập tức sáng lên.
Cô thích nhất là nghịch nước.
Vì thế cô và thím Lý đeo ủng và quần áo của nhân viên làm vườn vào rồi tràn đầy sức sống đi tới sân nhỏ tưới nước.
Thím Lý nhìn bộ dạng cô chủ nhỏ mặc quần yếm với ủng, đội mũ rơm mà xách vòi tưới nước đứng ở dưới ánh mặt trời tưới hoa, khóe môi bà ấy không nhịn được mà nhéch lên: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Ánh mặt trời lúc giữa trưa nóng rát.
Nước được phun ra từ trong vòi tưới nước trong tay cô gái chiết xạ ra ánh sáng tựa như cầu vồng dưới ánh mặt trời.
Cô xách theo vòi tưới nước mà bận rộn xoay qua xoay lại trong sân nhỏ, giống như một con ong mật nhỏ cần cù vậy.
Tô Hiểu Nhiên tưới nước cực kỳ nghiêm túc, căn bản không chú ý tới, bên ngoài cửa biệt thự, một chiếc Cayenne màu đen dừng lại, cô lại càng không chú ý tới, có một người xa lạ bước từ trên xe xuống.
Lúc Cố Minh Chung chậm rãi đi đến trước cửa nhà họ Mặc, liếc mắt một cái, anh ta đã nhìn thấy người phụ nữ kia trong sân nhỏ.
Mày anh ta hung hăng nhíu chặt lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô giúp việc trẻ tuổi như vậy ở trong nhà của Mặc Hiên Sâm đó.
Không phải thằng nhóc kia vô dục vô cầu sao?
Trong biệt thự ngoại trừ trẻ con thì cũng chỉ có một đám người già thôi sao?
Thay đổi khẩu vị từ khi nào vậy?
Chỉ có điều, bộ dạng con nhóc này cũng khá là đáng yêu đó.
Ngay lúc Cố Minh Chung đang đứng ngoài cửa do dự xem có muốn đi vào đánh vỡ sự hài hòa bên trong sân nhỏ hay không, thì Tô Hiểu Nhiên đã đi quá xa, vòi tưới nước trong tay cô đã bị kéo đứt.
Vị trí mà vòi tưới nước bị kéo đứt, vừa đúng lúc ở ngay trước mắt Cố Minh Chung.
“Phụt” một tiếng, dòng nước phun trào ra.
Vi thế Cố Minh Chung còn chưa kịp phản ứng lại, thì “Ào” một tiếng, một dòng nước thật lớn trực tiếp phun lên trên người anh ta.
Nghe tháy tiếng động ở phía sau, Tô Hiểu Nhiên vội vàng phục hỏi tinh thần lại.
Cô gái khiếp sợ mở to hai mắt.
Có người đi vào trong sân hồi nào vậy?
Có điều bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này.
“Tắt nước đi.”
Cô hô về phía bên trong biệt thự một tiếng, rồi vội vàng chạy về phía Cố Minh Chung: “Anh không sao chứ?”
Cố Minh Chung vốn là nam thần gọn gàng sáng sủa, mà giờ phút này lại trở nên ướt nhẹp mười phần mười.
Cả bản thân của Cố Minh Chung cũng không nghĩ đến. Anh ta lăn lộn ở nước ngoài đã nhiều năm, đi đến đâu cũng đều được người người ngưỡng mộ, kết quả vào lúc đến nhà bạn tốt của mình làm khách, vậy mà lại bị người giúp việc trong nhà cậu ta dùng vòi tưới nước phun cho ướt như chuột lột.
Người đàn ông cau mày lại với vẻ khó chịu: “Tôi giống như không có việc gì lắm sao?”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, cô đánh giá thân mình đã ướt đẫm của anh ta một chút, hình như cũng không phải là không sao.
“Trên xe tôi có quần áo để thay.”
Cố Minh Chung không kiên nhẫn nhìn cô một cái rồi đưa chìa khóa xe cho cô: “Đi lấy qua đây.”
Cũng may lúc trước anh ta thường xuyên đi công tác tạm thời, cho nên vẫn luôn có thói quen đem theo đồ dự phòng.
“ð”
Tô Hiểu Nhiên nhận lấy chìa khóa xe, cô đi đến phía sau xe lục lọi một hồi, quả nhiên lục được một bộ quần áo đàn ông đầy đủ từ trong ra ngoài.
Cô vội vàng chạy chậm tới, xách quần áo đến trước mặt Cố Minh Chung: “Này.”
Cố Minh Chung trừng mắt lườm cô một cái: “Cả người tôi ướt thành ra như vậy rồi, cô còn bảo tôi cầm sao?”
Cô giúp việc này có chút tự giác cơ bản nào của giúp việc không vậy?
Tô Hiểu Nhiên ngớ ra, đúng ha.
Cô nhếch nhếch môi: “Vậy để tôi cầm cho anh vậy.”
Người đàn ông nhíu mày: “Đưa tôi đi tìm một chỗ thay quần áo.”
nĐỨƠỢC Cô gái vừa ôm quần áo của Cố Minh Chung, vừa dẫn anh ta đi vào trong phòng nghỉ của nhân viên làm vườn ở bên cạnh: “Ở đây không có ai tới đâu, thay ở đây đi.”
Tô Hiểu Nhiên cầm quần áo ném tới trên ghế rồi muốn đi.
“Quay lại.”
Cố Minh Chung nhìn thoáng qua khuôn mặt cỡ bằng bàn tay của cô gái với vẻ bắt đắc dĩ, con nhóc có chỉ số thông minh thấp này làm sao có thể làm người giúp việc ở đây mà không bị tên nhóc Mặc Hiên Sâm kia ghét bỏ vậy chứ?
Tô Hiểu Nhiên lơ mơ quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng anh ta cởi nút áo để lộ ra cơ bụng tám múi.
Mặt cô đỏ lên, cô vội vàng quay mặt qua chỗ khác: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Đem quần áo của tôi đi giặt sạch đi.”
Cố Minh Chung ra vẻ đương nhiên kéo Tô Hiểu Nhiên qua đứng trước mặt anh ta, sau đó anh ta cởi ra quần áo đã ướt sũng của mình ra nhét vào trong lòng Tô Hiểu Nhiên.
Tô Hiểu Nhiên vội vàng nhắm mắt lại.
“Không dám nhìn?”
Người đàn ông cúi đầu mà bật cười: “Tôi cho rằng cô giống mấy người phụ nữ khác, làm tôi ướt, là vì thưởng thức cơ bụng của tôi.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
Cô không phải cố ý mà.
Thậm chí cô còn không biết anh ta đến từ lúc nào nữa kìa.
“Không nói chính là thừa nhận.”
Bộ dạng cô đỏ mặt nhắm mắt lại cực kỳ đáng yêu, lúc Cố Minh Chung đang thay quần áo cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của cô.
Mặc Hiên Sâm đào được bảo bối này ở đâu vậy?
Nếu là anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm chỉ để cho một cô nhóc chơi vui như vậy làm một cô giúp việc thôi đâu.
Tô Hiểu Nhiên bị anh ta nhéo như vậy, trái tim cô buộc chặt lại.
Không phải kích động, cũng không phải thẹn thùng, mà là cái kiểu hoảng hốt vì bị người đàn ông khác ngoài chồng mình nhéo.
“Anh thay xong chưa?” Cô cắn răng, thấp giọng hỏi.
“Xong rồi.”
Cố Minh Chung giơ tay lên, dùng áo sơ mi bọc đồ lót của mình lại rồi nhét hết vào trong lòng cô: “Ra cửa đi qua hai con phó, quẹo trái tiệm giặt quần áo thứ hai, đừng nhớ sai đó.”
Tô Hiểu Nhiên quay đầu lại, cô ôm quần áo chạy nhanh như bay.
Cố Minh Chung đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô, bên môi anh nâng lên một tia cười.
Với giao tình của anh ta và Mặc Hiên Sâm, muốn một cô giúp việc trong nhà anh đi, chắc cũng không khó nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.