Đôi mắt to tròn đầy nước của Tô Hiểu Nhiên lập tức sáng lên.
Cô mở to mắt nhìn Dịch Quốc Thiên: “Đàn anh, anh nói rất đúng.”
“Ông xã em vẫn luôn là Tần Kiến Trung khám mắt cho anh ấy, luôn khám Đông y.”
“Nói không chừng Đông y lại có hi vọng.”
Thấy cô phần khích như vậy, Dịch Quốc Thiên cười: “Anh cũng chỉ cung cấp ý tưởng mà thôi, không hề có nghĩa Đông y nhất định có thể trị khỏi được.”
“Em có thể đưa ông xã xem đi xem sao, nhỡ đâu có thể trị khỏi thì sao?”
Tô Hiểu Nhiên vội vàng gật đầu: “Vâng.”
“Vậy đàn anh, anh có thể nói địa chỉ của ông cụ kia cho em không? Hôm nào xem đưa ông xã em đi.”
“Trong một ngọn núi ở quê chúng ta.”
Dịch Quốc Thiên cau mày suy nghĩ: “Có điều Hiểu Nhiên, anh kiến nghị tốt nhất em nên dùng danh nghĩa đưa ông xã em đi thư giãn, đưa anh ta đến ngọn núi đó, nhân tiện đến chỗ ông cụ Đông y.”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: “Tại sao?”
Dịch Quốc Thiên bắt đầu dụ dỗ cô: “Một, là vì bác sĩ Đông y đó có quan hệ thân thích với anh, ông xã em vẫn luôn có địch ý với anh, nếu nghe thấy em đưa anh ta đi, anh ta sẽ điều tra, điều tra ra bác sĩ Đông y kia có quan hệ với anh, anh ta sẽ hiểu nhầm.”
Tô Hiểu Nhiên ngần ra, sau đó gật đầu: “Ừ, còn gì nữa?”
“Còn có chính là…”
Dịch Quốc Thiên lại suy nghĩ: “Nhất định ông xã em còn hi vọng có thể chữa khỏi mắt hơn em, nhưng Đông y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660277/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.