Tô Hiểu Nhiên còn chưa uống xong cốc sữa đậu nành, Mặc Đông Lâm đã dẫn theo Mặc Tử Hàn vừa mới tức giận rời khỏi quay lại. 
“Hiên Sâm.” 
Mặc Đông Lâm một mặt áy náy bước vào: “Là chú hai không dạy dỗ anh cháu cho tốt, chú hai thay anh cháu xin lỗi cháu… còn có Hiểu Nhiên nữa.” 
Mặc Hiên Sâm cười nhạt. 
Mặc dù biết lời xin lỗi này là giả, nhưng ít ra Mặc Đông Lâm vẫn nghiêm túc hơn Mặc Tử Hàn nhiều. 
Tô Hiểu Nhiên đặt cốc sữa đậu nành xuống, không dám lên tiếng. 
Trong ấn tượng của cô, người chú hai này của Mặc Hiên Sâm vẫn luôn lạnh nhạt, nghiêm túc, đáng sợ đến nỗi cô không dám nhiều lời trước mặt ông ta. 
Cô luôn cảm thấy trên người Mặc Đông Lâm này có một loại khí chất âm u khiến người khác sợ hãi. 
Rõ ràng là người một nhà, mặc dù ông cụ Mặc không giận mà nghiêm, nhưng nhìn vẫn thấy hiền từ hơn Mặc Đông Lâm này nhiều. 
“Chú hai.” 
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi: “Cháu không hiểu chú hai đang nói gì.” 
“Vừa rồi anh cả còn ở đây la lối om sòm, nói anh ấy không làm sai, hoàn toàn không cần phải xin lỗi.” 
Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt, nhẹ nhàng, nhưng mỗi một từ đều mạnh mẽ có lực. 
Mắt Mặc Đông Lâm hơi tối lại. 
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp kéo Mặc Tử Hàn qua, đá mạnh vào chân anh ta. 
Cơn đau kịch liệt khiến ngũ quan Mặc Tử Hàn méo mó, anh ta quay mắt nhìn Mặc Đông Lâm: “Bố, bố làm gì vậy?” 
“Làm gì? Xin lỗi Hiểu Nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660269/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.