*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi thấy Tô Hiểu Nhiên phủ định mười phương án xong, Đường Nhất Vi bất đắc dĩ liếc mắt: "Cái gì cũng không được, thế cậu bỏ thuốc anh ta đi, không kích thíc được tính sinh lý thì dùng dược lý đi"
"Không làm cơ thể tổn thương chứ?"
Tô Hiểu Nhiên có chút lo lắng, dù sao sức khỏe của Mặc Hiên Sâm không tính là tốt.
Đường Nhất Vi liếc mắt: "Chỉ cần không quá liều thì sẽ không tổn thương tới cơ thể."
"Vậy nếu như quá liều thì sao?"
"Thì có khả năng tổn thương cơ thể của cậu."
Tô Hiểu Nhiên: "..."
Tô Hiểu Nhiên đến khuya mới về đến nhà.
Lúc về, Mặc Hiên Sâm vẫn ngồi trước bàn ăn đợi cô giống như này thường.
Cô chậm rãi đi tới ngồi xuống cạnh anh, theo thói quen cầm đũa muốn giúp anh ăn, lại bị anh cắt ngang.
"Tự tôi ăn được."
Nói xong, anh tự mình cầm bát cơm và đũa lện, bắt đầu ăn cơm giống như người bình thường.
Nhìn dáng vẻ này của Mặc Hiên Sâm, Tô Hiểu Nhiên thở dài một cái: "Thật ra nếu như mắt anh không buộc dải lụa đen, em sẽ không cảm thấy anh là một người không nhìn thấy được.
Nói xong, cô bưng chén cơm của mình lên bắt đầu ăn: "Có thể luyện ăn cơm đến quen như này, nhất định không dễ dàng gì nhỉ?"
Dù sao phải dùng đũa tìm vị trí bát, vị trí đĩa.
Trong tình huống không nhìn thấy gì thì vô cùng khó khăn,
"Cũng ổn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660226/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.