Tô Hiểu Nhiên mỉm cười, vỗ vai Tô Hình Khôn: “Chú đừng lo lắng."
Sau khi nói chuyện với cô, Tô Hình Khốn quay lại cười với Mặc Hiện Sâm: “Cậu Mặc, cậu vào trong gặp bà nội đi, tôi đi mua đồ ăn cho mọi người"
Mặc Hiện Sâm nở một nụ cười nhạt, giọng điệu xa lánh: “Vậy thì cảm ơn chú.
Sau khi Tô Hình Khôn rời đi, Tần Kiến Trung khẽ nhíu mày: “Tôi cảm thấy hình như từng gặp qua người này ở đâu rồi?"
"Gặp qua?"
Tô Hiểu Nhiên đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Không phải chứ?"
"Chú tôi rất ít khi vào thành phố. Nếu không phải bà nội bị bệnh, chú ấy cũng sẽ không ở đây."
Tần Kiến Trung trầm tư một hồi: “Thật sự rất quen"
"Có lẽ anh nhớ nhầm"
Mặc Hiển Sầm nhàn nhạt mở miệng ngăn cản nói: "Chúng ta vào đi."
Sau đó Tô Hiểu Nhiên quay đầu gõ cửa phòng bà Tô: “Bà nội, cháu là Hiểu Nhiên, cháu tới thăm bà!"
Trên giường bệnh, bà Tô đã gần bảy mươi tuổi, tóc đã bạc, đang nằm yên lặng trên giường, khi nghe thấy giọng nói của Tô Hiểu Nhiên, đôi mắt già nua vẫn đục của bà lập tức sáng lên: “Hiểu Nhiên"
Tô Hiểu Nhiên đi tới, ngồi xuống bên giường bệnh của bà ấy: “Bà nội, mấy ngày nay bà cảm thấy khá tốt chứ?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
Bà cụ trìu mến nắm tay Tô Hiểu Nhiên, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Đã lâu cháu không tới thăm bà rồi, dạo gần đây bạn học lắm à?".
Lúc này, Tần Kiến Trung đã đẩy Mặc Hiên Sâm bước vào phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660225/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.