*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nắng xuyên qua màn cửa chiếu vào một góc trong phòng, Tô Hiểu Nhiên trở mình trên giường, dùng tay cản sợi nắng kia lại.
Ý thức bắt đầu ùa về, cô nhíu mày mở ra hai mắt mông lung, não bộ ngừng hai giây, lập tức, tất cả tế bào trong cơ thể đều kêu gào vì đau nhức.
Tối hôm qua... Gương mặt của cô gái đỏ một mảnh.
Cô vội vàng rửa mặt, dưới lầu, người đàn ông quấn dải lựa đen trên mặt đang lãnh đạm ngồi trên ghế sô pha, quản gia cung kính ở bên cạnh đọc tin tức cho anh.
Nghe thấy âm thanh cô bước xuống lầu, giọng nói trầm thấm của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên: "Tỉnh ngủ rồi à?"
Mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ lên, nhẹ nhàng "vàng" một tiếng, rồi vội vàng chạy về phía phòng bếp.
"Mợ chủ tỉnh rồi?"
Thím Lý bưng đồ ăn sáng từ trong phòng bếp ra, cười híp mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: "Bữa sáng làm xong rồi, mợ qua ngồi chờ ăn là được."
Tô Hiểu Nhiên có chút xấu hổ, nói: "Bữa sáng vốn phải là do tôi làm..."
Đều do Đường Nhất Vi!
Nói chỉ bỏ chút thuốc là ổn!
Kết quả thì sao?
Đêm qua cô bị Mặc Hiên Sâm ôm rồi gặm tới gặm lui, mỗi lần buồn ngủ đều bị anh chạm cho tỉnh.
Cả một đêm, xương cốt cô đều tan thành từng mảnh, cho nên sáng mới dậy muộn thế! Thím Lý cười mập mờ với cô: "Mợ chủ, phụ nữ có thể ngủ đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660227/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.